Không lâu sau khi trở về từ buổi họp lớp hôm đó, tôi đã đăng ký lớp học khiêu vũ mà tôi đã mong đợi từ hai năm trước. Mỗi tối khi tôi không tăng ca, tôi mồ hôi nhễ nhại về nhà. Chỉ cần sau khi tan sở rảnh rỗi, Lâm Thâm sẽ tiện đường đưa tôi, nhân tiện đi ăn cơm cùng nhau. Lúc đầu, tôi không quen, cho đến khi anh bất lực nói.
- Dù sao thì em cũng phải cho anh một cơ hội theo đuổi em có được không?
Tôi dường như dần quen với việc anh đưa đón. Tối hôm đó, sau khi tập ép dẻo xong, tôi đứng trong phòng tập nhảy trống trơn, nhìn mình trong gương, đột nhiên nhận thấy những thay đổi ngày càng rõ ràng hơn trên cơ thể mình. Không chỉ là những thay đổi về ngoại hình do luyện nhảy mà còn là con người. Tôi không biết từ ngày nào mà sự hèn mọn và tự ti trước đây đã được lột bỏ dần khỏi cơ thể tôi. Bị tôi vứt lại thật xa phía sau.
Tuổi dậy thì mập mạp khiến tôi thiếu tự tin hơn mười mấy năm. Sau kỳ nghỉ hè vất vả chạy bộ giảm cân, toàn bộ thời cao trung, tôi cũng chưa từng lại uống thêm một ngụm nước ngọt. Những người như tôi phải thật vất vả quý trọng chính mình mới có thể dần bắt kịp vạch xuất phát của người khác. Khi tôi đi ra ngoài, Lâm Thâm đã ngồi trên băng ghế cạnh cửa chờ tôi.
Tôi một bên mặc áo khoác, một bên nghiêng đầu thảo luận với Lâm Thần nên ăn gì tiếp theo, nhưng khi nhìn thoáng qua Giang Ngôn đang đứng trước thang cuốn, tôi đột nhiên dừng lại. Anh cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt đảo qua rơi vào Lâm Thâm đang ở bên cạnh tôi, sắc mặt tái nhợt từng chút một.
Sau bữa tối, Lâm Thâm chở tôi về nhà như thường lệ. Khi xe dừng trước cổng tiểu khu, anh không bảo tôi về nhà nghỉ ngơi sớm như trước mà cùng tôi xuống xe. Ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt của anh, phác họa hình dáng đẹp mắt. Bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn, tôi đột nhiên không nói ra được lời khách sáo.
- Đường Mẫn.
Lâm Thâm nghiêm túc nói.
- Em còn thích cậu ta sao?
- Không.
- Vậy em thích tôi sao?
Tôi nói không lên lời.
- Được rồi, trong mắt không có chán ghét, ít nhất cũng có hảo cảm.
Anh không vì do dự của tôi mà tức giận, ngược lại hơi gợi lên khóe môi.
- Đây đã là lần thứ hai anh tỏ tình với em. Tuy rằng vẫn là không có kết quả, nhưng anh nghĩ, có thể lần thứ ba, em sẽ đáp ứng anh.
Tôi không kìm lòng được mà nói.
- Kỳ thật, học trưởng... Điều kiện của anh các phương diện đều ưu việt, hoàn toàn không cần thiết phải hao tổn sức trên người em. Thành thật mà nói, ngay từ đầu, em đã không biết anh như thế nào lại thích em.
- Bởi vì trong khoảng thời gian đó, anh đến thư viện để tìm tài liệu cho một dự án. Lần nào anh cũng gặp em ở một vị trí cố định trên tầng bốn, không phải viết code thì là đang đọc sách.
Tôi không hiểu.