Đến cửa phòng bao khách sạn, anh hơi khựng lại, đột ngột quay đầu nắm lấy cánh tay tôi.
- Đi nào.
Anh rất trẻ con mà chớp chớp mắt với tôi. Lúc sau khi bước vào cửa, tôi đã thấy Giang Ngôn cùng La Kiều đang dán bên người anh. Lúc sau khi bước vào cửa, tôi đã thấy Giang Ngôn cùng La Kiều đang dán bên người anh.
Ba năm rồi tôi không gặp La Kiều. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý thù địch của cô ấy vào lúc này, vô số ký ức vụn vỡ từ quá khứ tràn về trong tâm trí tôi, đột nhiên sinh ra cảm giác hoang mang vô lý.
- Đường Mẫn!
Một cô gái với mái tóc ngắn đến mang tai nhiệt tình chào đón tôi. So sánh khuôn mặt của cô ấy với bức ảnh selfie trong vòng tròn bạn bè, tôi nhanh chóng nhận ra người này là Ninh Vi.
- Oa, Đường Mẫn, cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều!
Ánh mắt của cô ấy quét qua mặt tôi đáp xuống Lâm Thâm, ánh mắt đột nhiên trở nên hứng thú.
- Vị này là…
- Tôi là Lâm Thâm, bạn của Đường Mẫn.
Lâm Thần khẽ cười, duỗi tay ra.
- Em cũng có thể coi tôi là người theo đuổi Đường Mẫn.
Khi nói lời này, anh ta hơi cao giọng, trong phòng yên tĩnh một lát, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía bên này. Trong số đó chói mắt nhất chính là đôi mắt thâm trầm của Giang Ngôn. Trước kia, tôi từng rất sợ khi đối diện với nhiều ánh mắt như vậy. Năm thứ ba trung học, tôi bị một giáo viên dạy toán mắng mỏ vì trả lời sai câu hỏi trong vòng 5 phút, những ánh mắt đồng tình hoặc cười nhạo của những người xung quanh khiến tôi cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Giang Ngôn chính vào lúc này đứng lên. Cậu uể oải đứng dậy, đi đến cửa lớp như thể không có ai, chỉ để nhìn lại dưới ánh mắt không thể tin được của giáo viên.
- Quên nói, lão sư, em đi vệ sinh.
Bây giờ, tôi đã khác hoàn toàn tôi của thuở cao trung nhút nhát, tự ti. Khi tôi định thần lại, đôi mắt quen thuộc ấy đã gần ngay trong gang tấc. Lâm Thâm tiến lên nửa bước, hơi kéo tôi lại, vươn tay chắn về phía Giang Ngôn. Giang Ngôn mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chằm chằm tôi.
- Đường Mẫn, em cứ phải trốn tránh anh như thế này sao?
Tôi mím môi không nói gì. Thấy bầu không khí không ổn, Ninh Vi nhạy bén chen vào cười đổi chủ đề, đem chúng tôi ngồi vào bàn. Trong không khí sôi nổi đẩy chén kính trà, tôi và Lâm Thâm đối đáp một cách trôi chảy. Ngược lại Giang Ngôn đối diện lại trầm mặc, ánh mắt cơ hồ chưa từng rời khỏi tôi. La Kiều ngồi bên cạnh cố nặn ra một nụ cười, đặt một miếng thịt cừu vào đĩa của Giang Ngôn, nhưng anh ta không cảm kích. Cô ấy cắn môi, đột nhiên nhìn tôi, cười đến cong đôi mắt.
- Đường Mẫn tỷ tỷ, mấy năm rồi không gặp, chị đã thay đổi rất nhiều nha.
Ly rượu dừng trên môi, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.
- Cô thế mà lại chẳng thay đổi gì.
- Thật sao? Giang Ngôn vẫn luôn nói rằng so với ba năm trước em đã trưởng thành không ít, làm em cũng tưởng như vậy.
Cô mỉm cười nắm lấy cánh tay Giang Ngôn, tựa mặt vào vai anh.
- Nghe nói hai năm qua chị Đường Mẫn chăm sóc Giang Ngôn rất tốt. Cảm ơn chị, chờ thêm mấy tháng thời điểm em cùng Giang Ngôn đính hôn, Đường Mẫn tỷ nhất định phải đến a!