Vào ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau, anh hẹn bạch nguyệt quang (*) đến nhà hàng tôi đặt để ăn tối, còn tôi ở nhà một mình đợi đến nửa đêm. Trên bàn trà đặt một chiếc bánh kem mà ngày hôm qua tôi đi đặt. Tôi đợi đến nửa đêm, khi bánh kem đã tan chảy và mềm vụn thì Giang Ngôn cuối cùng quay trở lại. Trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, anh bước đến với vẻ mặt mệt mỏi, vươn tay muốn ôm tôi vào lòng. Tôi tránh cái ôm trong ánh mắt kinh ngạc của anh, bình thản nhìn vào anh.
- Giang Ngôn, chúng ta chia tay đi.
(*) Bạch nguyệt quang: ám chỉ người con gái yêu sâu đậm.
Quay ngược thời gian về 3 năm trước, tôi nằm mơ cũng không thể ngờ mình là người nói hai chữ chia tay với Giang Ngôn. Khi đó, tôi đã thích cậu ta được 5 năm dài. Khi mối tình thầm kín bấy lâu sắp đẩy tôi dồn vào chân tường thì Giang Ngôn bất ngờ tỏ tình với tôi. Thật ra cũng không tính là tỏ tình.
Có một lần tôi mua đồ ăn khuya, mang xuống lầu dưới cho cậu ta. Cậu ta xoa xoa đầu tôi, rồi cúi đầu hôn tôi. Tôi đứng im một chỗ, đơ ra, tim đập loạn xạ. Giang Ngôn hôn tôi một lúc lâu, sau đó mím môi hỏi tôi.
- Có muốn thử không?
- Được.
Tôi không thể nào cự tuyệt cậu ta, từ trước đến nay cậu ta luôn biết rõ điều đó. Tháng thứ 2 sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi mới biết rằng, cậu ta chọn tôi vì bạch nguyệt quang của cậu ta đã đính hôn.
Giang Ngôn với tôi là bạn học cao trung. Năm hai cao trung, bởi vì văn lý phân ban, cậu ta chuyển ban sang ban chúng tôi, bị giáo viên an bài ngồi cùng bàn với tôi. Khi cậu ta đi về phía tôi, tôi vẫn mải nằm im trên bàn viết văn. Cho đến khi thân người ngăn trở ánh sáng mặt trời, tôi theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười, khóe môi hơi câu lên.
- Này, để tôi qua một chút?
Cậu ta cao quá, đây là phản ứng đầu tiên của tôi. Kỳ thật Giang Ngôn lớn lên rất đẹp trai. Da trắng lạnh lùng, hình dáng lông mày thâm thúy, lông mì vừa dài vừa rậm. Từ hồi năm nhất cao trung đã nghe nói có chị cuối cấp gửi thư tình cho cậu ta. Cậu ta vừa trở thành bạn cùng bàn với tôi được 2 tuần, đã có người nhờ tôi bỏ cả hộp socola vào ngăn kéo anh ta.
Vào thời điểm đó, thành tích của tôi bình bình, ngoại hình cũng tầm thường, thứ duy nhất có thể coi là ưu điểm chính là khả năng vận động. Ở đại hội thể dục thể thao hằng năm của trường, chạy bền 3000m nhất định là hạng mục thuộc về tôi. Lúc tôi luyện tập, Giang Ngôn ngồi ở ngoài sân cúi đầu vào cuốn sổ vẽ tranh. Đợi tôi chạy xong thở hồng hộc, cậu ta nghiêng người về phía tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đường Mẫn, cậu thế nào có thể chạy được như vậy?
Tôi chống tay lên đầu gối, qua nửa ngày mới trả lời cậu ta.
- Giảm béo.
Đúng vậy, giảm béo. Mùa hè sau khi kết thúc kỳ thi trung học, tôi chạy 5 km mỗi ngày dưới cái nắng như thiêu đốt. Cuối cùng vào ngày khai giảng cao trung đã gầy đến cân nặng người bình thường. Tựa như sau khi khai giảng, tôi đã rất khắc khổ, chăm chỉ nghe giảng và trả lời các câu hỏi mới có thể bảo trì thứ hạng tầm trung, cao trong lớp.