- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Không Thua
- Chương 2: Mạn đà la đen
Không Thua
Chương 2: Mạn đà la đen
Lục Tấn ở bên cạnh hứng thú nhìn Thẩm Tri Hoàn, dường như anh ta hơi chờ mong cô sẽ lựa chọn như nào.
Thẩm Tri Hoàn che giấu sự hoang mang, cô cầm ly rượu trước mặt lên: "Tôi uống rượu đi."
Ai mà ngờ được Lục Tấn cướp lấy ly rượu trong tay cô, uống hết rượu trong ly xong anh ta nói với những người còn lại trong phòng: "Tôi đi trước."
Nói xong Lục Tấn nắm cổ tay cô ung dung bước ra ngoài.
Sau khi lên xe, Thẩm Tri Hoàn vẫn chưa nói lời nào.
Hai người ngồi ở hai góc ghế, khoảng cách rất xa.
Áo khoác màu đen của Lục Tấn tùy ý khoác trên vai, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Lục Tấn liếc cô một cái rồi ngồi gần về phía cô, hô hấp phả lên mặt cô.
Thẩm Tri Hoàn không nhìn anh ta mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như Lục Tấn đã hết sự nhẫn nại với cô, anh ta lạnh lùng nói: "Nhìn tôi."
Thẩm Tri Hoàn không tình nguyện quay qua nhìn anh, từ trong ánh mắt cô, Lục Tấn có thể thấy sự không cam lòng và không vui vẻ rất rõ ràng.
"Tâm trạng không tốt?" Lục Tấn hỏi: "Hôm nay quay phim có người bắt nạt em?"
Thẩm Tri Hoàn lắc đầu: "Không có."
Mặc dù hai người đều hiểu Thẩm Tri Hoàn không vui là vì gì, nhưng lại rất ăn ý giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có vẻ như Lục Tấn đang thay đổi bầu không khí nên giọng điệu dịu dàng hơn: "Màu son môi của em hôm nay rất đẹp, tôi thích."
Thẩm Tri Hoàn không lên tiếng, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cũng không biết vì sao tâm trạng của cô bây giờ rất không tốt.
Có lẽ là vì vừa mới đến một nơi cô không thích, hoặc có lẽ là vì người khác hoàn toàn không để cô vào trong mắt trực tiếp quyến rũ Lục Tấn.
Mặc dù cô là bạn gái duy nhất Lục Tấn thông báo với bên ngoài, nhưng thực ra thân phận của cô vẫn luôn chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Vô số phụ nữ không để cô vào trong mắt, thậm chí Thẩm Tri Hoàn còn cảm thấy, Lục Tấn ở bên ngoài có vô số buổi tiệc xã giao giống hôm nay.
Mặc dù cô biết thân phận địa vị của hai người không bình đẳng, nhưng nếu đã là quan hệ yêu đương, vậy về một mặt nào đó thì hai người là bình đẳng.
Vừa rồi lúc cô gái xinh đẹp kia nói muốn hôn Lục Tấn, mặc dù anh ta không đồng ý nhưng cũng không từ chối rõ ràng.
Thậm chí dưới tình huống bình thường không nên bắt đầu cái trò chơi thấp kém mà không có ý nghĩa như vậy.
Thẩm Tri Hoàn không hiểu nổi vì sao anh ta lại đưa cô đến một buổi xã giao mà rõ ràng mọi người đều mang theo người tình.
Anh ta rốt cuộc coi cô là gì?
Thấy Thẩm Tri Hoàn vẫn là thái độ đó, Lục Tấn vô cùng bất mãn vươn tay nắm cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mình: “Em giận dỗi cái gì?”
Thẩm Tri Hoàn vẫn mím môi không nói.
Lục Tấn hừ lạnh một tiếng: “Buổi xã giao làm ăn buôn bán chính là như vậy, quan hệ nam nữ chỉ là một hình thức tiêu khiển giải trí mà thôi.”
Thẩm Tri Hoàn hít sâu một hơi: “Vì vậy sau này em phải làm quen với việc như vậy, đúng không?”
Lục Tấn thờ ơ nói: “Bây giờ em đòi ra yêu cầu với tôi?”
Thẩm Tri Hoàn mím môi, muốn nói lại thôi.
“Thẩm Tri Hoàn, em dựa vào gì mà đòi ra yêu cầu với tôi?” Giọng nói của Lục Tấn lạnh băng.
Đúng vậy, dựa vào cái gì?
Ban đầu lúc Thẩm Tri Hoàn lựa chọn bước lên chiếc xe này, vì sao cô chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.
Cũng giống như rất nhiều người hoài nghi, Lục Tấn vì sao lại lựa chọn cô?
Cô chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám, hoặc là đến tuyến mười tám cũng không phải, đặt trong giới giải trí cũng không được coi là quá xinh đẹp, năng lực diễn xuất lại chẳng tốt bao nhiêu.
Chẳng nhẽ cô thực sự tin rằng sẽ có lợi ích từ trên trời rơi xuống?
Thậm chí cô còn không biết vì sao lúc đó Lục Tấn lại giúp cô trả tiền phạt phá bỏ hợp đồng mười triệu tệ, đồng thời đồng ý cho cô tài nguyên nâng cô lên.
Nếu như nói là anh ta thích cô, vậy thái độ bây giờ của anh ta đối với cô là như thế nào?
Nhưng nếu như chỉ muốn tìm một tình nhân, vậy vì sao ngay khi bắt đầu lại tuyên bố với bên ngoài một người chẳng có gì như cô là bạn gái chân chính của anh ta?
Thẩm Tri Hoàn đã suy nghĩ rất nhiều lần vấn đề này, nhưng cô mãi vẫn không tìm được một cách giải thích và đáp án hợp lý.
Lục Tấn thấy cô không nói chuyện, anh ta nghiêng người muốn hôn cô.
Thẩm Chi Hoàn bất giác lui lại, dùng cơ thể thể hiện sự từ chối: “Mùi rượu quá nồng.”
Lục Tấn kéo lỏng cà vạt, anh ta ngồi về vị trí của mình, mặt không cảm xúc nói: “Đêm nay một mình em ngủ phòng nhỏ đi.”
Sau khi Thẩm Tri Hoàn nghe xong, người không nhịn được run lên.
Cô biết phòng nhỏ là ý gì.
Chính là muốn trừng phạt cô.
Phòng nhỏ thực ra là một nhà kho dưới đất trong biệt thự của Lục Tấn, là căn phòng duy nhất không có đèn không có cửa sổ.
Vừa đi vào đã tối đen không thấy ánh sáng, căn bản không phân biệt được ngày và đêm.
Chỉ nghe thấy hai chữ đó, Thẩm Tri Hoàn liền cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Nhưng so với việc phải ngủ trong phòng nhỏ, hôm nay cô càng không muốn ngủ cùng giường với Lục Tấn.
Trong hai năm đi theo Lục Tấn, Thẩm Tri Hoàn là đối tượng được hâm mộ của tất cả mọi người trong giới giải trí, mọi người đều cho rằng cô có con đường trải hoa đi mãi không hết, tương lai có thể đoán được.
Nhưng chỉ có mình cô biết, mỗi ngày cô đều như đang đi trên băng mỏng.
Lục Tấn vui giận thất thường, ngày hôm trước còn chiều chuộng cô lên trời, không biết ngày nào lại đột nhiên thay đổi, chỉ vì một việc nhỏ cũng sẽ tức giận.
Trước đây Lục Tấn tức giận sẽ dùng đủ mọi cách giày vò cô, giày vò thân thể rồi tâm hồn, sau đó biết Thẩm Tri Hoàn sợ tối, Lục Tấn liền nhốt cô trong phòng nhỏ một đêm.
Ngày hôm sau đi ra bảo đảm cô sẽ ngoan như một con thỏ nhỏ.
Chiêu này là có tác dụng nhất.
Thực ra rất nhiều lúc Thẩm Tri Hoàn cũng không biết mình nên làm như nào thì mới khiến anh ta hoàn toàn hài lòng, có lúc chỉ cần kiểu tóc thay đổi, màu môi thay đổi, hoặc là cách nói chuyện thay đổi thôi đều sẽ khiến anh ta đột nhiên tức giận.
Cô thường xuyên cảm thấy có lúc Lục Tấn giày vò cô là vì muốn tìm niềm vui.
Cô dần dần trở nên sợ hãi và mê mang.
Người như Lục Tấn đương nhiên không đắc tội nổi, nhưng anh ta dường như không hề có tính toán chơi chán rồi sẽ vứt bỏ cô.
Hoặc là nói, không còn ngọn núi Lục Tấn để dựa vào nữa, một mình cô muốn sống trong giới giải trí là chuyện không thể nào.
Càng đừng nói là đắc tội Lục Tấn.
Vì vậy đối với Thẩm Tri Hoàn mà nói, lựa chọn tốt nhất bây giờ là duy trì hiện trạng.
Sau khi về nhà, Thẩm Tri Hoàn liền bị Lục Tấn bắt lấy khóa trong phòng nhỏ.
Lập tức bóng tối nuốt chửng cả thế giới của cô.
Cũng giống như sâu trong động trên núi, đến một chút ánh sáng cũng không có.
Thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nếu như không phải có tiếng hít thở, Thẩm Tri Hoàn không biết rằng mình liệu có biến thành quỷ hồn hay không.
Cô lần mò đi đến góc thường từ từ ngồi xuống ôm lấy thân mình.
Thực ra trước đây cô cũng không sợ tối như vậy, nhưng ở trong căn phòng này quá lâu khiến cô càng ngày càng sợ tối.
Thậm chí cô còn hơi có chứng sợ không gian khép kín, hô hấp khó khăn, tim đập nhanh.
Cô lần mò đến phòng vệ sinh ở bên cạnh phòng nhỏ, cô dùng nước rửa qua mặt sau đó lần mò trở về.
Sau khi về đến giường cả người cô co lại, hai tay ôm lấy đầu gối bắt đầu hít thở từng ngụm lớn.
Mặc dù cô biết bản thân mình sẽ không chết, nhưng mỗi lần cô đều cảm thấy mình cách cái chết không xa.
Điều may mắn duy nhất chính là Lục Tấn không thu điện thoại của cô.
Cô run rẩy dùng tay mở điện thoại ra, phát hiện pin đã sụt xuống 88%, mặc dù pin còn không ít nhưng không biết có thể duy trì được hết một đêm hay không.
Thời gian bây giờ là hơn chín giờ tối, cũng không biết đến bao giờ anh ta mới thả cô ra.
Có lẽ hôm nay lại là một ngày mất ngủ, số pin này phải dùng thật tiết kiệm.
Lần nào Thẩm Tri Hoàn cũng nhắc nhở bản thân, thực sự không kiên trì nổi nữa mới lấy điện thoại ra để kéo dài sinh mệnh.
Trong hoàn cảnh như vậy thời gian trôi qua chậm hơn bình thường rất nhiều.
Cách duy nhất tiêu tốn thời gian lúc này chính là suy nghĩ những điều linh tinh vô ích trong đầu.
Thẩm Tri Hoàn toàn nhớ lại một lượt quãng đời suốt hai mươi năm qua của mình.
Thực ra hồi còn nhỏ cô sống trong một gia đình không tệ, hòa thuận vui vẻ, điều kiện kinh tế cũng tốt.
Lúc đó tên của cô là Thẩm Y, là tên ban đầu.
Nhưng vào năm cô học lớp mười hai, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, nhà máy của cha cô làm việc trái pháp luật hại chết mấy mạng người, còn thiếu nợ một khoản tiền rất lớn.
Cha mẹ Thẩm Chi Hoàn không ăn không ngủ làm việc, nhìn thấy món nợ này cả đời cũng không trả hết nên có suy nghĩ tự sát kết thúc cuộc đời.
Hôm đó mẹ của Thẩm Tri Hoàn đã chuẩn bị xong, đợi sau khi Thẩm Tri Hoàn ngủ liền bịt kín hết cửa sổ trong nhà, uống thuốc ngủ rồi mở ga, vốn dĩ định cả nhà cùng lên thiên đường gặp lại.
Ai mà biết được Thẩm Tri Hoàn ngửi thấy mùi lạ và cảm thấy toàn thân vô lực, sau khi cô tỉnh dậy phát hiện gọi thế nào cha mẹ cũng không tỉnh, lúc đó cô không có điện thoại bên người, Thẩm Tri Hoàn một mình chạy đến cục công an tìm người giúp đỡ, lúc trở lại cha mẹ cô đã không cứu được.
Sau đó Thẩm Tri Hoàn tìm thấy một bức di thư của mẹ, thì ra mẹ cố ý không cho Thẩm Tri Hoàn uống thuốc an thần, chính là vì trong lòng không nỡ, hi vọng có thể xuất hiện kỳ tích giúp cô còn sống.
Còn để lại cho cô mấy nghìn tệ cuối cùng trong nhà, bảo cô rời khỏi thành phố này, thay tên đổi họ thành Thẩm Viện để sinh sống.
Nhưng Thẩm Tri Hoàn căn bản không biết phải đi đâu, những ngày tháng đó gần như là lưu lạc đầu đường, sau khi tiêu hết tiền, Thẩm Tri Hoàn miễn cưỡng đi làm thêm, nhưng bị trừ tiền lương do vô số lý do, lại còn bị ông chủ quấy rối, bị bắt nạt.
Ngày tháng đó cô cũng chịu đủ, lúc đó cô gặp được một thiếu niên bất lương cũng lưu lạc đầu đường như cô.
Sau đó cậu ta dạy cô việc ăn trộm, từ ban đầu chỉ là trộm đồ ăn biến thành trộm điện thoại đi bán lấy tiền.
Cô vẫn có thể sống tiếp, nhưng mà ngày thứ hai sau khi Thẩm Tri Hoàn tròn mười tám tuổi thì bị cảnh sát bắt.
Sau đó cô ngồi tù một năm vì tội trộm cướp.
Trong một năm ở trong tù, ngày nào Thẩm Tri Hoàn cũng bị bắt nạt, trong ngục giam nữ đều là những nữ ma đầu chân chính, so với những người đó, Thẩm Tri Hoàn chỉ có thể chịu bị bắt nạt.
Mỗi ngày cô sống đều như một năm, ngày ra khỏi ngục, cô thề rằng đời này nhất định phải làm một người tốt, không thể trở về nơi giống như địa ngục kia nữa.
Thẩm Tri Hoàn xinh đẹp, gương mặt dễ nhận ra, không giống với những cô gái cùng tuổi đáng yêu mềm mại.
Mặt cô không hề có chút mùi vị thiếu nữ nào, có thì đã bị thời gian và cuộc sống mài hết góc nhọn.
Khuôn mặt cô có mấy phần khí khái, lại thêm lông mày đặc biệt, vì vậy cô được gọi là nữ thần hoàn mỹ trong giới giải trí, rất nhiều cô gái thích vẻ đẹp của cô.
Khuôn mặt cô có một điểm rất dễ nhận biết, đó chính là đôi mắt.
Màu sắc đồng tử của Thẩm Tri Hoàn rất nhạt, gần với màu hổ phách, người châu á rất ít người sở hữu màu mắt như vậy.
Mắt cô giống như thủy tinh dễ vỡ, long lanh óng ánh giống như mặt trăng soi xuống mặt hồ.
Lúc còn chưa làm minh tinh, Thẩm Tri Hoàn làm việc trong hộp đêm, mà lúc đó khuôn mặt này đối với cô mà nói vừa tốt vừa xấu.
Bởi vì khuôn mặt được đàn ông yêu thích, vì vậy cô chỉ cần ngồi bồi rượu cùng là được, không cần qua đêm.
Nhưng so sánh ra thì lại kiếm được ít.
Cũng ở đó cô quen người đại diện của công ty giải trí, người đó nói vẻ đẹp của cô có thể đi thử diễn xuất phim.
Thẩm Tri Hoàn biết làm minh tinh sẽ kiếm được rất nhiều, cô cũng đã không còn gì để mất, dù sao cũng sẽ không kém hơn cuộc sống bây giờ.
Vận may của Thẩm Tri Hoàn không tệ, người đại diện giới thiệu một công ty chính quy, nhưng mà bọn họ chỉ ký hợp đồng chứ không đảm bảo tài nguyên, có bản lĩnh thì tranh giành, không có bản lĩnh công ty cũng sẽ không nuôi không.
Ban đầu Thẩm Tri Hoàn còn có thể nhận được một vài vai diễn công chúng, vừa hay lúc đó công ty đang bồi dưỡng thực tập sinh, thấy thân hình khuôn mặt cô không tệ, cũng rất được công ty coi trọng.
Nhưng Thẩm Tri Hoàn lại không vượt qua được cửa ải cùng ‘ăn cơm’ với nhà đầu tư, Thẩm Tri Hoàn không chịu được, giám đốc công ty cũng nói rõ với cô, nói tính cách như ai cũng nợ cô tiền này sẽ không có tương lai, bây giờ mọi người đều thích em gái đáng yêu, nếu như cô còn muốn tiếp tục con đường này, vậy phải ‘nhân cách hóa’.
Cũng có nghĩa là xóa bỏ tính cách cũ của cô đi biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.
Ngày hôm đó Thẩm Tri Hoàn đã định phất tay bỏ đi, nhưng lại nghe thấy khoản tiền bồi thường rất lớn.
Đời này ngoài việc ngồi tù, điều cô sợ thứ hai chính là trả nợ.
Vì vậy ngày hôm đó cô vẫn đổi bộ đồng phục học sinh cấp ba công ty chuẩn bị lên, buộc tóc đuôi ngựa luyện trước kính rất lâu thái độ của một ‘em gái đáng yêu’, sau khi ‘nhân cách hóa’ lúc Thẩm Tri Hoàn tươi trẻ hoạt bát đi trên hành lang đã đi ngang qua Lục Tấn.
Lúc đó Thẩm Tri Hoàn không hề chú ý đến anh ta.
Lục Tấn mặc áo khoác đen đi từ phía đối diện cô đến, lúc nhìn thấy cô, bước chân có thể thấy là chậm lại rất nhiều.
Đáy mắt hơi dao động.
Chưa được mấy ngày sau đó, Thẩm Tri Hoàn liền được thông báo có người trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô.
Vẫn còn nhớ ngày hôm đó lúc xuống dưới nhìn thấy Lục Tấn, tim cô đập vô cùng nhanh.
Lục Tấn ngồi trong xe không nói chuyện, lần đầu tiên Thẩm Tri Hoàn ngượng ngùng không biết mở lời như nào, cô ấp úng nửa ngày mới nói một câu: “Lục tiên sinh, thời tiết hôm nay thật tốt.”
Lục Tấn bảo cô lên xe, sau đó nhìn cô nói: “Tên của em không phải là Thẩm Viện đúng không.”
Thẩm Viện là tên cô tùy tiện lấy do cô sợ người khác điều tra mình.
Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, chỉ tùy tiện nói tên và tuổi.
Trong tay Lục Tấn cầm tài liệu, sau đó từ từ đọc: “Tên của em là Thẩm Y, đúng không?”
Cô không dám lên tiếng, bởi vì nếu đã điều tra được tên cô, vậy những quá khứ kinh khủng kia cũng giống như một tờ giấy trắng vô cùng chói mắt.
“Em từng ngồi tù.”Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
Nhưng mà vào giây phút đó cô lại thoải mái.
Bây giờ đã không còn bí mật gì nữa, cũng thoải mái hơn, đỡ sau này phải che giấu.
“Đúng.” Cô gật đầu: “Không sai.”
Ngón tay thon dài của Lục Tấn gõ lên chỗ chữ ‘Thẩm Y’, sau đó anh ta vứt tài liệu qua một bên, lấy một phong thư đưa cho cô gái bên cạnh: “Từ bây giờ trở đi em tên Thẩm Tri Hoàn, đây là chứng minh thư và hộ chiếu của em.”
Thẩm Tri Hoàn mở phong thư ra, bên trong có một chiếc chứng minh thư, một quyển hộ chiếu và một chiếc chìa khóa.
Lục Tấn giải thích: “Đây là chìa khóa nhà mới của em.”
Lúc Thẩm Tri Hoàn nhận lấy ba món đồ đột nhiên có một cảm giác không nói lên lời.
Dường như quá khứ tăm tối dơ bẩn của cô từ lúc này được rửa sạch.
Cô có được thứ mà trước đây mãi mãi không bao giờ dám mơ tưởng đến.
Thân phận, nơi ở, và tương lai.
Tay Thẩm Tri Hoàn thậm chí hơi run rẩy.
Cô không biết rằng cô phải trả giá bằng gì.
Nhưng vào khoảnh khắc đó cô tin tưởng chắc chắn rằng cho dù phải trả giá như nào cô đều bằng lòng.
Đưa cho cô ba món đồ này xong, bên cạnh Lục Tấn còn có một phần hợp đồng, anh ta thuận tay vứt cho Thẩm Tri Hoàn.
Thẩm Tri Hoàn nhận lấy, đây là hợp đồng nữ chính kịch bản S+ vô cùng hot.
Không biết bao nhiêu người vì tài nguyên này mà tranh nhau vỡ đầu chảy máu.
Lục Tấn cong khóe môi nói: “Cho em nữ chính, coi như quà gặp mặt.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- HE
- Không Thua
- Chương 2: Mạn đà la đen