Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thua

Chương 1.2: Mạn đà la đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bầu không khí tương đối hòa hợp cho đến khi ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong mọi người không hề có ý muốn giải tán.

Có mấy người đã uống rất nhiều, cũng bắt đầu hưng phấn hơn: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”

Những người khác hô lên hưởng ứng: “Được đó, chơi trò gì?”

Người đó gọi phục vụ cầm xúc xắc đến nói: “Mỗi người chúng ta có hai con xúc xắc, ai lắc được số thấp nhất thì thua, người thua hoặc là uống rượu hoặc là tìm bất cứ một người khác giới nào đó có mặt ở đây hôn một cái, người đi cùng mình không được.”

“Được được, trò này hay đấy.”

Một đám người hò hét.

Thẩm Tri Hoàn liếc nhìn Lục Tấn một cái, trong lòng cô nghĩ chắc anh ta không hứng thú với trò chơi cấp thấp này đâu.

Ai mà ngờ được anh ta không phản đối, trực tiếp cầm xúc sắc lên bắt đầu lắc xúc xắc.

Giữa lúc đó anh ta cũng không thèm nhìn Thẩm Tri Hoàn.

Người xuất hiện trên bàn này đều là người dám chơi dám chịu.

Thẩm Tri Hoàn vẫn rụt tay nhìn nữ nghệ sĩ mới đối diện cô, cô đột nhiên nhớ lại chuyện mình từng trải qua, cô cũng từng bị người đại diện gọi đến buổi xã giao như vậy.

Nói là cùng các vị lãnh đạo, tổng giám đốc ăn cơm, thực ra ăn cơm là giả, những ‘phục vụ’ sau khi ăn cơm xong mới là thật.

Lúc đó Thẩm Tri Hoàn không đồng ý, trực tiếp chọc giận nhà sản xuất phim, suýt nữa thì phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng vô cùng lớn.

Lúc đó giám đốc công ty cho cô hai con đường lựa chọn, một là học cách làm một nghệ sĩ ‘đúng tiêu chuẩn’, bảo cô nên làm gì thì làm đấy, hai là trả tiền vi phạm hợp đồng rồi thu dọn cút đi.

Công ty giải trí bình thường lúc ký hợp đồng đều đặt ra những điều khoản vô lý, nếu như không hoàn thành công việc giao cho, tiền vi phạm hợp đồng là một con số trên trời.

Hết đường xoay sở, một ngày nào đó cô đến công ty định tìm ông chủ thương lượng xem có thể khoan dung cho cô không, ai ngờ ông chủ đột nhiên trưng vẻ mặt ân cần cúi đầu khom lưng, nói đã có người trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô rồi.

Lúc đi ông ta còn nói một câu chẳng hiểu ra sao ‘sau này nếu bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì đừng quên chúng tôi’.

Thẩm Tri Hoàn còn tưởng rằng mình bị mê hoặc dẫn đến hoang tưởng, lúc cô không hiểu ra sao đi từ công ty ra, nhìn thấy một chiếc Rolls Royce Phantom dừng dưới lầu, người ngồi trong xe chính là Lục Tấn.

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào nho nhã, có phẩm vị như vậy, giơ tay nhấc chân đều có khí chất quý tộc.

Khuôn mặt và khí chất của anh luôn rất xuất chúng, mũi cao mắt sâu, ngũ quan lập thể, mắt sâu không thấy đáy.

Cửa sổ xe của Lục Tấn hạ xuống, lúc anh ta nhìn Thẩm Tri Hoàn, vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng chớp mắt đã biến mất.

Lục Tấn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tiền vi phạm hợp đồng là tôi trả thay em.”

Thẩm Tri Hoàn kinh ngạc quên mất hỏi vì sao.

Lục Tấn nhìn cô sửa lại cổ tay áo, đôi mắt sâu như đầm nước nhìn thẳng về phía trước: “Bây giờ em có thể lựa chọn lên chiếc xe này, tôi đảm bảo từ nay trở đi cuộc sống của em sẽ hoàn toàn khác biệt.”

Lúc đó Thẩm Tri Hoàn vẫn chưa biết, bước đi đó của cô sẽ khiến cuộc sống sau này thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Có lúc cô nghĩ, cho dù lúc đó cô không lên xe, với tính cách của Lục Tấn, anh ta vẫn có cách khác khiến cô đi cùng anh ta.

Cô chưa từng cảm thấy lựa chọn lúc đó là sai.

Sau này Thẩm Tri Hoàn mới biết tên của anh ta là Lục Tấn, là người đứng cao nhất trên chuỗi thức ăn trong ngành.

Trong một đêm, danh tiếng của Thẩm Tri Hoàn vang xa, trực tiếp từ nghệ sĩ tuyến mười tám lên thành tuyến đầu.

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, vì sao việc tốt như vậy lại xảy đến với cô.

Vì sao lại là cô.

Trong khoảng thời gian hai năm đi theo Lục Tấn, Thẩm Tri Hoàn nhận được tài nguyên tốt mà những người trong giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc giành được.

Mỗi lần đi thảm đỏ cũng chỉ có mình cô mặc những bộ thiết kế cao cấp của nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới, đeo trang sức có giá hàng triệu không lần nào giống lần nào.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô có chỗ dựa là Lục Tấn, cả đời này sẽ được đi trên con đường trải đầy hoa.

Nhưng chỉ có bản thân cô biết, mỗi bước đi của cô đều vô cùng khó khăn.

Tính cách của Lục Tấn quá ngoan cố, Thẩm Tri Hoàn vĩnh viễn không biết mình chọc giận anh lúc nào, mà Lục Tấn thì luôn dùng một trăm lẻ một phương pháp khác nhau dày vò cô.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Lục Tấn phá vỡ hồi ức của Thẩm Tri Hoàn, anh ta lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, giọng nói trầm trầm: “Chơi đùa chút thôi, đừng căng thẳng.”

Thẩm Tri Hoàn gật đầu, nhưng tay cô vẫn không nhịn được nắm chặt lại.

Trong lòng cô nghĩ nếu như thực sự đến lượt cô thì phải làm sao.

Ở nơi như vậy Lục Tấn sẽ không cho phép cô uống rượu, nhưng nếu như phải hôn người đàn ông khác, có lẽ Lục Tấn sẽ trực tiếp vặn đầu hai người ở đây.

Đối với cô mà nói, đây quả thực là một trò chơi chơi bằng mạng sống mà.

Một đám người bắt đầu lắc xúc xắc trong tay, trong phòng vang lên tiếng vang khiến người ta buồn bực.

Giống như vô số con muỗi vo ve bên tai, trên đầu giống như một sợi dây chun căng chặt, hơi dùng sức là đứt lìa.

Đột nhiên mọi người dừng động tác lại, phòng bao trở nên im lặng.

Chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không.

“Mở.” Một người nói.

Mọi người lần lượt mở ra, Thẩm Tri Hoàn nhìn mình trước, một năm một ba, cô thở phào một hơi.

Chắc là an toàn.

Mọi người nhìn một vòng, một minh tinh nữ nhút nhát nói: “Tôi nhỏ nhất.”

Mấy người nhìn cô ta như nhìn trò hay.

Nếu như lựa chọn người khác giới để hôn, là phụ nữ dưới tình huống như vậy đều muốn chọn Lục Tấn, bởi vì địa vị của anh ta cao, lại đẹp trai, hơn nữa với phong độ của anh ta, chắc sẽ không đến mức khiến người ta xấu hổ, ít nhất người không hiểu biết về anh ta đều nghĩ như vậy.

Quả nhiên người phụ nữ đó không hề do dự chỉ về phía Lục Tấn.

Mí mắt của Thẩm Tri Hoàn lập tức giật giật.

Cô không dám nhìn thẳng vào Lục Tấn, sợ ánh mắt của cô sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh ta.

Ánh mắt của Lục Tấn như có như không liếc về phía Thẩm Tri Hoàn, sau đó một tay anh ta chống cằm nhìn thẳng vào Thẩm Tri Hoàn.

Anh ta không hề quan tâm thái độ của những người khác, chỉ đợi phản ứng của Thẩm Tri Hoàn.

“Có chơi có chịu, cô Thẩm chắc cũng không phải là người nhỏ nhen vậy chứ?” Người phụ nữ thua cuộc không hề dè dặt đi thẳng về phía Lục Tấn.

Người phụ nữ đến trước mặt Lục Tấn trực tiếp đặt tay lên vai anh ta.

Lục Tấn lạnh nhạt quay đầu cau mày nhìn cô ta: “Cô do ai đưa đến?”

“Em…”

Người phụ nữ đang định nói chuyện, một người đàn ông ở đối diện đã đứng dậy vội vàng đi qua kéo người phụ nữ lại rồi nói: “Cô quá không hiểu quy củ, tổng giám đốc Lục là người cô có thể tùy tiện chạm vào sao? Mau, tự phạt một ly.”

Người đàn ông nâng một ly rót đầy lên ép người phụ nữ uống hết.

Người phụ nữ không hài lòng, dường như muốn nói ‘không phải mấy người nói muốn chơi sao, sao giờ lại không chơi được”.

Lục Tấn cũng không nói gì chỉ liếc mắt đánh giá người phụ nữ kia, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Từ, ánh mắt không tệ.”

Tổng giám đốc Từ kia lập tức nói: “Nếu ngài thích, hôm nay tổng giám đốc Lục mang về đi.”

“Ấy, tổng giám đốc Lục thật chung thủy.”

Người nói Lục Tấn ‘chung thủy’, Thẩm Tri Hoàn từng nghe thấy rất nhiều.

Nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói hâm mộ như vậy, cô cứ cảm thấy thái độ của đối phương hơi kỳ lạ.

Trong mắt người khác Lục Tấn không gần nữ sắc, ngoài Thẩm Tri Hoàn ra trước nay chưa từng mang bạn đồng hành nữ khác.

Mặc dù người nghĩ đủ mọi cách muốn tiếp cận anh ta rất nhiều, nhưng Lục Tấn không hề có hứng thú với phụ nữ.

Nhưng chính vì như vậy, rất nhiều người đều dùng thái độ ‘rốt cuộc cô dựa vào cái gì’ để đối xử với Thẩm Tri Hoàn.

Cũng giống như người phụ nữ bị phạt rượu, vẻ mặt đầy địch ý nhìn Thẩm Tri Hoàn.

Thẩm Tri Hoàn biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Người phụ nữ bị lôi ra ngoài, trò chơi tiếp tục.

Mặc dù Thẩm Tri Hoàn không muốn tiếp tục, nhưng cô không có quyền nói không.

May mà mấy vòng sau cô đều an toàn, cũng không còn có ai dám chọn Lục Tấn nữa.

Lục Tấn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Hoàn một cái, vẻ mặt cô không cảm xúc, trông sắc mặt không tốt lắm, bởi vì liên tục quay phim rất mệt, cô thực sự không nhịn được ngáp mấy lần.

Lục Tấn thấy vậy ngón tay gõ cạch cạch lên bàn, nói như ra lệnh cho những người khác: “Chơi ván cuối cùng rồi kết thúc.”

Mọi người gật đầu lắc xúc xắc trong tay.

Thẩm Tri Hoàn hơi thất thần, cô khẽ khắc hai cái rồi mở ra.

Hai con một.

Thậm chí không cần nhìn người khác Thẩm Tri Hoàn cũng biết kết cục rồi.

Quả nhiên một lúc sau cô nghe có người nói với cô: “Cô Thẩm, cô thua rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »