Chương 1.1: Mạn đà la đen

Thành phố Tân, tháng bảy, đầu thu.

Còn cách tám giờ tối năm phút, sau khi hoàn thành công việc Thẩm Tri Hoàn lên một chiếc xe Rolls Royce Phantom màu đen.

Màn đêm buông xuống, gió thổi qua, trông hơi hiu quạnh.

Sau khi lên xe cô lấy hộp phấn luôn mang theo bên người ra dặm lại, cô lau son màu đỏ rực do vai diễn lúc quay phim yêu cầu đi, ngón áp út chấm một ít son màu vàng cam màu mà Lục Tấn thích cẩn thận thoa lên môi.

Giống như một giọt màu rơi vào trong nước, từ từ lan ra.

Sắc đỏ như bị người ta hôn mạnh khiến cô trông vô cùng kinh diễm, đổi màu môi cô lập tức thêm sự nhu tình của thiếu nữ, trông có vẻ trẻ ra nhiều.

Trong túi xách của cô có lọ nước hoa mini Lục Tấn thích, Le Labo số 33.

Thoa một ít lên hai bên cổ.

Xe lái rất ổn định, âm thanh vun vυ"t vang lên bên tai.

Thẩm Tri Hoàn dò hỏi lái xe: "Chú Trương, tối hôm nay đến chỗ tiệc xã giao của Lục tiên sinh sao?"

"Đúng vậy." Lái xe nói: "Lục tiên sinh nói sau khi cô hoàn thành công việc thì tôi đón cô đưa thẳng đến đó."

"Vì vậy tối nay tôi ở lại nhà Lục tiên sinh không về đoàn phim nữa đúng không?

Lái xe lắc đầu: "Việc này Lục tiên sinh không dặn dò, tôi cũng không rõ."

Thẩm Tri Hoàn có tính toán, sau khi tham gia tiệc xã giao với Lục Tấn phần lớn sẽ về biệt thự của anh ta qua đêm.

Vai cô bất giác co rụt lại, cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn còn 80% pin.

Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Cả ngày chỉ cần có chỗ cắm điện, điện thoại của Thẩm Tri Hoàn luôn duy trì trạng thái đang sạc.

Chỉ cần pin không đầy 100% thì cô liền bất an lo lắng, thậm chí đầy 100% rồi vẫn không yên tâm, tốt nhất là cho dù đầy rồi vẫn sạc điện mới thực sự khiến cô yên tâm.

Vì đề phòng chuyện bất ngờ, Thẩm Tri Hoàn vẫn tìm dây sạc cô luôn mang theo người ra đưa lên phía trước: "Chú Trương, sạc điện thoại giúp tôi, cảm ơn."

Sau khi Thẩm Tri Hoàn cắm điện thoại vào, nghe thấy một tiếng tinh, chỗ pin điện thoại hiện hình tia chớp, cô mới cảm giác viên đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống.

Thẩm Tri Hoàn còn không dám dùng điện thoại, cô sợ dùng hết pin nhanh hơn sạc, cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết có phải vì do hôm qua vừa mưa, thế giới như được gột rửa trở nên sạch sẽ hơn nhiều.

Số lần cô tham gia tiệc xã giao cùng Lục Tấn không nhiều, nhưng cô không hề thích.

Chỉ khi nào cần bạn đồng hành nữ đi cùng thì Lục Tấn mới đưa cô theo, mà loại xã giao này bên cạnh mỗi một người đàn ông đều có một người phụ nữ đi cùng.

Loại cảm giác này như kiểu mang theo một món hàng hoá và đồ trang trí vậy.

Có một số người mỗi lần lại mang bạn đồng hành nữ khác, cũng giống như đổi thắt lưng, chẳng có cảm giác gì.

Nhưng mà, bạn đồng hành nữ của Lục Tấn chưa từng thay đổi.

Cũng giống như quần áo anh ta mặc đều là loại áo khoác dài màu đen, bên trong là một bộ vest cao cấp được đặt may, rất ít khi thấy anh ta mặc đồ khác.

Người như anh ta đối với việc đã nhận định có sự cố chấp, cố chấp đến mức hơi ngoan cố.

Mới nghe chưa được mấy bài hát đã đến nhà hàng rồi.

Loại nhà hàng này là nơi mà người như Lục Tấn thích đến nhất.

Riêng tư, đắt đỏ, còn một điều quan trọng nhất là phục vụ nhà hàng rất thức thời, không nói linh tinh.

Thẩm Tri Hoàn rút dây sạc ra, cô xuống xe đến trước cửa phòng bao, đẩy cửa đi vào, một mùi xì gà nồng ập đến.

Thẩm Tri Hoàn từng hút xì gà, là một mùi vị hơi phức tạp không nói thành lời, có vị ngọt, vị cỏ cây và vị đắng.

Mà loại mùi này lại đang ập vào người cô từ bốn phương tám hướng, cô cảm giác như linh hồn mình bị cái mùi thuốc nồng nặc này kéo đi mất.

Lục Tấn Nhì thấy cô, khóe môi hơi cong lên, vẫy tay với cô.

Thẩm Tri Hoàn đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, Lục Tấn gõ gõ bàn, tất cả mọi người lập tức dừng nói chuyện quay qua nhìn.

Giọng nói của Lục Tấn rất trầm, lại có một cảm giác không giận tự uy.

Những người đàn ông có mặt ở đây rõ ràng lớn tuổi hơn anh ta nhưng lại phải nể mặt anh ta mấy phần.

Lục Tấn lạnh lùng giới thiệu: “Đây là Thẩm Tri Hoàn, mọi người đều biết đúng không.”

Nam nam nữ nữ có mặt ở đây thi nhau gật đầu, hướng sự chú ý về phía cô: “Biết chứ, biết chứ, cứ vài ba ngày lại thấy lên hot search, có thể không biết sao?”

Đối với những lời nịnh nọt của những người này, Thẩm Tri Hoàn vẫn hơi chột dạ.

Ai cũng biết những bài hot search đó không phải là lưu lượng của cô, chẳng qua chỉ là tiền của Lục Tấn mà thôi.

Nhưng loại đường đường chính chính tâng bốc xu nịnh, lá mặt lá trái này là việc thường xuyên thấy ở trong giới giải trí.

Lục Tấn cười lại gần Thẩm Tri Hoàn, anh ta dùng giọng nói rõ ràng dịu dàng hơn vừa rồi không nhanh không chậm giới thiệu mấy người đàn ông khác trên bàn: “Đây là nhà sản xuất phim nổi tiếng, đây là tổng giám đốc Trần của công ty giải trí Hoàn Ngu, kia là đạo diễn Ngô, đạo diễn thắng lớn giải Tam Kim.”

Thẩm Tri Hoàn gật đầu chào hỏi không hề bất lịch sự.

Rõ ràng ai ai cũng là người có danh tiếng, nhưng Lục Tấn giới thiệu chẳng khác gì giới thiệu lái xe đầu bếp cả.

Nhưng mà cũng phải, anh ta chẳng thèm để ai vào trong mắt.

Trong mắt anh ta những người này ai ai cũng phải cầu xin anh ta thưởng cho mới có bát cơm ăn.

Lục Tấn thân là nhà tư bản có tiềm lực nhất ở thành phố Tân, ông chủ của tập đoàn Lục thị, ở giới nào cũng có thể một tay che trời.

Thế lực của Lục thị phủ khắp giới bất động sản, giới giải trí, khách sạn,...Tập đoàn có thực lực ngang bằng với Lục thị dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.

Nhưng mà những công ty khác không hứng thú với giới giải trí, vì vậy Lục thị đương nhiên trở thành đại lão tư bản trong giới giải trí.

Trong tay anh ta có tài nguyên tốt nhất, anh ta muốn ai hot thì người đó hot, muốn ai chết thì người đó phải chết.

Không nể mặt ai, lạnh lùng vô cùng, ai ai cũng sợ anh ta.

Thẩm Tri Hoàn chào hỏi các ‘đại lão’, nhìn quanh một vòng, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi.

Mà trong số đó có không ít đàn ông theo như Thẩm Tri Hoàn biết thì đã có vợ, minh tinh bên cạnh không phải vợ.

Mà trình độ thân mật giữ bọn họ và những người phụ nữ trẻ tuổi kia đã vượt xa phạm vi cái gọi là ‘đồng nghiệp bình thường’ rồi.

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hơi không thoải mái.

Thẩm Tri Hoàn uống một ngụm nước, cô không ý thức được rằng bàn tay cầm cốc của mình hơi run run.

Có thể do hôm nay quay phim quá mệt, tay không có lực.

Cô đặt cốc xuống, trên cốc có vết son màu vàng cam rõ ràng.

Lục Tấn liếc mắt nhìn vết son môi, cả người dựa về phía Thẩm Tri Hoàn ôm lấy eo cô, giơ cốc lên: “Nào, kính ảnh hậu tương lai của chúng ta một ly..”

Mấy người đàn ông lập tức có phản ứng cầm cốc rượu lên, vẻ mặt ân cần uống hết.

Thẩm Tri Hoàn lại hít một ngụm khí lạnh.

Cô mới quay bộ phim đầu tiên, còn chưa đóng máy, danh hiệu vinh dự ảnh hậu không biết từ đâu mà ra.

Nhưng mà mọi người đều biết nếu như Lục Tấn có ý này, cho dù diễn viên nam anh ta cũng có cách biến thành ảnh hậu.

Thẩm Tri Hoàn hơi ngại giơ cốc rượu lên, lại bị tay Lục Tấn ấn xuống.

Anh nhướng mày ra hiệu cho Thẩm Tri Hoàn ý rằng cô không cần uống.

Mà những người có mặt không hề bất mãn với hành động không để ai vào mắt này.

Thẩm Tri Hoàn nghe lời đặt cốc xuống.

Cô cũng quen rồi, nơi có người đàn ông khác, Lục Tấn không cho phép cô uống rượu.

Đây là quy định của anh ta.