Chương 37

Edit: Quả táo có sâu | Beta: SHMILY

-

Nhϊếp Tĩnh Trạch khóa điện thoại lại ngay lập tức, cũng không đưa ra lời giải thích gì cho Thẩm Tuỳ mà chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi: "Mấy việc còn lại cậu tự xử lý đi."

Nhϊếp Tĩnh Trạch lái xe trở về công ty với vẻ mặt vô cùng căng thẳng, gió thổi tứ tung, hắn sải bước qua hành lang công ty tiến vào phòng làm việc riêng. Trên bàn làm việc là ly cà phê nóng hổi mà thư ký mang đến cách đây không lâu, Nhϊếp Tĩnh Trạch không uống một hớp mà chỉ kéo ghế văn phòng sau bàn ngồi xuống, nội dung đoạn phim lại hiện lên trong đầu hắn.

Mức độ ngạc nhiên trong lòng hắn không kém gì Thẩm Tùy.

Nếu không vô tình xem đoạn video ghi lại ngày hôm đó, có lẽ hắn sẽ không phát hiện ra hắn và Túc Tức đã từng hôn nhau trong ô tô. Hắn đã thực hiện ý định đã từng nhen nhóm với Túc Tức trong nhà vệ sinh hôm trước mà hắn lại không hề có ký ức nào đối với chuyện này. Hơi thở của Nhϊếp Tĩnh Trạch hỗn loạn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn bất giác lấy điện thoại ra khỏi túi.

Khoảnh khắc màn hình video hiện ra trước mắt hắn đã nhanh tay thoát khỏi phần mềm. Trước khi Thẩm Tùy gọi điện thoại đến, tài liệu văn kiện trải trên mặt bàn vẫn chưa động đến một tờ, Nhϊếp Tĩnh Trạch cũng không có tâm tư đọc nó.

Hắn lại tìm ra số điện thoại của người tài xế lái thay và gọi cho người kia lần thứ hai trong ngày. Trong thời gian kể từ khi hắn trở về Trung Quốc, lần duy nhất xuất hiện khoảng trống ký ức chính là đêm hắn đi dự tiệc thay Nhϊếp Minh Vinh.

Tài xế bắt máy: "Xin chào ngài, còn việc gì không ạ?"

Giọng của Nhϊếp Tĩnh Trạch hơi trầm xuống, lời nói rõ ràng: "Buổi tối hôm đó anh đã lái xe đi đâu trước khi đưa tôi về nhà?"

Anh tài xế hơi sửng sốt. Anh ta nhận được vô số đơn đặt hàng cho công việc mỗi ngày, đã đến vô số tiểu khu và biệt thự cao cấp. Nếu như xét theo tình huống trong quá khứ, thời gian trôi qua lâu như vậy thì chắc chắn anh ta sớm đã không nhớ rõ cụ thể chi tiết lúc đó.

Tuy nhiên, Nhϊếp Tĩnh Trạch là vị khách đặc biệt nhất mà anh ta gặp trong hai tháng qua. Anh ta suy nghĩ kỹ một lúc rồi mở miệng kể lại: "Tối hôm đó trước khi đưa ngài về nhà, ngài đã bảo tôi chở ngài đến một quán lẩu. Tôi không nhớ rõ tên lắm, chỉ nhớ lúc ấy ngài báo tên quán nhưng không nói địa chỉ, tôi tra bản đồ rồi đưa ngài đến quán gần nhất. Lúc đó quán lẩu đã đóng cửa nhưng ngài không muốn đi nên tôi đã phải dừng xe ở ven đường."

Xuất phát từ chột dạ và lòng cầu mong sự may mắn, người lái xe cũng không kể chuyện mình nhận được tin nhắn từ bạn gái rồi xuống xe đi mua đồ trong cửa hàng tiện lợi. Sau khi nói xong, anh ta lo lắng chờ Nhϊếp Tĩnh Trạch nói tiếp.

Qua đoạn video có thể thấy hắn và Túc Tức là những người duy nhất trên xe vào thời điểm đó. Nhϊếp Tĩnh Trạch không truy cứu chuyện anh ta xuống xe nửa chừng, rất nhanh đã cúp điện thoại, hắn biết người bên kia không hề nói dối. Sau khi tắt máy, Nhϊếp Tĩnh Trạch mơ hồ nhớ ra lúc xe đỗ ở ven đường bên ngoài quán lẩu, hắn cũng không rời khỏi chỗ ngồi, còn người tài xế lái thay thì nhận được một cuộc điện thoại rồi xuống xe rời đi trong vài phút.

Hắn ngồi ở trên ghế phụ nhìn qua cửa sổ xe thấy Túc Tức lướt qua bên đường.

Sau đó hắn gọi đối phương lại, hơn nữa còn tự mình mở cửa xe nắm lấy cổ tay Túc Tức từ ngoài xe lôi vào trong.

Xem lại thời gian thì quả nhiên chính là buổi tối hắn tham gia tiệc rượu, Nhϊếp Tĩnh Trạch không muốn nhìn kỹ nhưng ánh mắt lại không chịu không chế mà dừng lại ở trên người Túc Tức, từ từ lướt qua hai tai rồi sau gáy đang lộ ra ngoài của Túc Tức, trượt qua hai tay đặt trên ngực hắn của cậu đến hai đầu gối uốn cong khi cậu quỳ trong ngực hắn và chiếc lưng thẳng tắp của đối phương.

Nhϊếp Tĩnh Trạch không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu, vì vậy hắn chỉ có thể đánh giá tần suất hô hấp và sự thay đổi tâm trạng của cậu khi hắn hôn dựa trên độ cong của cái đầu nghiêng và bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Từ đầu đến cuối, hắn là bên chủ động trong việc ngoài ý muốn này, còn Túc Tức là bên hoàn toàn bị động.

Hắn đã hôn Túc Tức rất nhiều lần, hầu hết thời gian là ở trên giường, một vài lần sau khi rời khỏi giường. Trước giờ Túc Tức luôn là người am hiểu chủ động xuất kích, những nụ hôn của cậu luôn nồng nhiệt và đầy yêu thương.

Đôi tay của Túc Tức thỉnh thoảng lại như muốn quấn lấy cổ hắn mà bám chặt vào vai, đôi lúc còn trượt xuống ôm lấy sau eo của hắn.

Từ trước tới giờ cậu không biết hai chữ "biết điều" viết như thế nào.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ khi Túc Tức và hắn hôn môi, hai tay cậu nắm chặt không biết đặt chỗ nào.

Nhϊếp Tĩnh Trạch khẽ nhắm mắt lại, trong lòng dường như có một con dã thú đã ngủ yên cuối cùng chui ra khỏi l*иg, há miệng gầm thét với hắn. Tiếng gầm dường như sát bên vành tai khiến cho hắn tỉnh ngộ.

Trong lúc hoảng hốt, tấm lưới bao phủ trái tim cuối cùng cũng vỡ ra từng chút một, sự thật ẩn sau thời gian đã kéo tơ lột kén mà ra.

Những kỷ niệm tưởng như đã chôn vùi trong cát bụi lại ùa về mãnh liệt, hai năm ở bên Túc Tức bày ra rõ ràng trước mắt, bức tranh hoàn chỉnh và chi tiết vẫn như ngày nào.

Tay của Nhϊếp Tĩnh Trạch vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Hai năm trôi qua, hắn nhớ lại khi mình sắp tốt nghiệp năm thứ tư đại học, Túc Tức đang ngồi trong quán cà phê gần trường và đề nghị chia tay hắn mà không báo trước.

Hôm đó, Túc Tức gọi một ly Cappuccino nhiệt độ bình thường. Khi cà phê được mang ra cậu còn chưa chưa đã thèm mà thêm hai viên đường vào đó. Nhϊếp Tĩnh Trạch ngồi đối diện nhìn cậu không hề vội vàng một chút nào, tay cầm chiếc thìa sứ mỏng, khuấy hết vòng này đến vòng khác, sau đó cậu đặt chiếc thìa sứ xuống, cụp mi rồi lặng lẽ nhìn vòng xoáy trong cốc, khóe môi có phần nhàn nhạt thản nhiên.

Nhạc jazz nhẹ nhàng êm ái phát ra.

Cô gái phục vụ trẻ bưng cà phê đeo một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai màu trắng trên đầu.

Cặp đôi ngồi bàn sau đang bàn bạc kế hoạch du lịch hè.

Cuối cùng Túc Tức cũng nhấp một ngụm cà phê rồi từ từ ngước mắt lên nhìn hắn, như đang than thở với hắn rằng "Cappuccino hôm nay không quá ngọt" và nói với hắn bằng giọng điệu trần thuật: "Chúng ta chia tay đi."

Nhϊếp Tĩnh Trạch không nhớ chính xác mình có nói gì lúc đó không. Tất cả những gì hắn biết là mình rất tức giận. Lời nói của Túc Tức như một sợi dây kích nổ vùi trong đống bom. Hắn vừa lo lắng vừa bực bội, sau khi Túc Tức rời đi thì hắn lập tức đứng dậy ném mạnh điện thoại xuống. Dường như từng hạt bụi bay tung tóe trong không khí cũng có thể làm hắn bốc cháy bất cứ lúc nào.

Từng ngày từng đêm kể từ khi đó hắn đều tin tưởng một điều không thể nghi ngờ đó là tất cả sự tức giận và hận thù của hắn đều xuất phát từ tình yêu mà Túc Tức đã áp đặt cho hắn.

Mà bây giờ, hắn phải lật đổ mọi thứ về Túc Tức trong quá khứ. Nhϊếp Tĩnh Trạch cuối cùng nhận ra rằng sự oán giận và không cam lòng của hắn đối với Túc Tức không phải vì những gì Túc Tức đã làm với hắn hoặc những gì Túc Tức đã nói với hắn. Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực bén rễ và lan tràn trong lòng đều là vì lời tuyên bố chia tay đơn phương không thể đoán trước của cậu mà thôi.

Hắn không muốn chia tay.

- Hết chương 37 -