Edit: Quả táo có sâu | Beta: Thụy-Nhϊếp Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn về phía Thẩm Tùy: "Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Thẩm Tùy nghe vậy nhìn sang Túc Tức. Túc Tức mở miệng nói: "Chung Tình uống say, tôi đến đón cậu ấy."
Nhϊếp Tĩnh Trạch vẫn không thèm nhìn cậu: "Chung Tình uống say tôi sẽ đưa cậu ta về."
Thẩm Tùy đứng ở giữa truyền lời tiếp tục nhướng mày với Túc Tức. Túc Tức giơ điện thoại trong tay lên, khuôn mặt bình tĩnh: "Cậu ấy gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi qua đây đón cậu ấy."
Nhϊếp Tĩnh Trạch không nói gì mà xoay người đi vào trong quán bar. Túc Tức lập tức nhấc chân đi theo, để lại Thẩm Tùy rũ mắt đứng bất động, trong lòng suy nghĩ về mối quan hệ giữa Túc Tức và Chung Tình.
Chân trước Nhϊếp Tĩnh Trạch vừa bước vào, sau lưng Túc Tức liền đi theo. Xuất hiện một gương mặt xa lạ, ánh mắt của những người trong quán bar không hẹn mà cùng nhìn về phía này. Nói đến cũng thật là tình cờ, mặc dù mọi người đều biết về việc nhà họ Túc thất thế vào hai năm trước, nhưng trừ Nhϊếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy thì không một ai có mặt tại đây còn nhìn thấy Túc thiếu gia năm đó. Càng không nói tới thiếu gia giàu có mấy năm gần đây bị bắt về nhà chính. Vị thiếu gia giàu có tên là Tần Lịch ánh mắt dừng lại trên mặt Túc Tức mấy giây, không nhịn được mà ôm đàn ghita ngồi xổm xuống từ trên sân khấu: "Nhϊếp thiếu, vị này lại là ai vậy?"
Mí mắt Nhϊếp Tĩnh Trạch cũng không nâng lên: "Không ai cả."
Ngón tay Tần Lịch vô thức gảy gảy dây đàn, không nói thêm gì nữa. Túc Tức đi qua Nhϊếp Tĩnh Trạch đến bên cạnh Chung Tình vỗ vào mặt y. Chung Tình đang ngủ say lầm bầm một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Thẩm Tùy ôm nghi hoặc thờ ơ lạnh nhạt ôm cánh tay đứng bên cạnh Nhϊếp Tĩnh Trạch, rốt cuộc cũng mơ hồ đoán được Nhϊếp Tĩnh Trạch tìm Chung Tình tới hơn một nửa là có liên quan đến Túc Tức. Cậu ta đưa tay chống cằm: "Nếu đã đến, không bằng mời cậu ta uống vài ly rồi hẵng đi?"
Nhϊếp Tĩnh Trạch không nói gì giống như ngầm đồng ý. Thẩm Tùy thu lại ánh mắt từ trên mặt đối phương nhưng lại nhớ lại một chuyện cũ.
Năm hai đại học khi Túc Tức và Nhϊếp Tĩnh Trạch chưa ở bên nhau, Thẩm Tùy rủ Nhϊếp Tĩnh Trạch ra nước ngoài xem trận đấu bóng rổ trong kì nghỉ đông. Nào ngờ khi cả trường đang trong kì nghỉ đông, Túc Tức tâm huyết dâng trào muốn Nhϊếp Tĩnh Trạch cùng mình đến thành phố biển ở phía nam nghỉ phép. Lúc đó Thẩm Tùy và Nhϊếp Tĩnh Trạch đang ở quán bar, Túc Tức tìm đến hỏi số chứng minh thư của Nhϊếp Tĩnh Trạch. Thẩm Tùy muốn phân rõ phải trái với cậu nói việc gì cũng phải theo thứ tự trước sau. Huống chi kì nghỉ đông kéo dài suốt một tháng, Túc Tức đừng chọn trúng thời gian mà cậu ta cùng Nhϊếp Tĩnh Trạch hẹn nhau.
Túc Tức lại không để cậu ta vào mắt, kêu lên một bàn đầy rượu sau đó chỉ vào những chai rượu được sắp xếp ngay ngắn rồi nói với cậu ta: "Nếu cậu uống hết rượu trên bàn, tôi sẽ sửa lại thời gian."
Khi đó tửu lượng của Thẩm Tùy không tốt lắm, nhưng tức giận đến mức cầm chai rượu trên bàn đổ vào miệng. Đổ được một nửa thì chai rượu trong tay bị Nhϊếp Tĩnh Trạch tức giận lấy đi, trận bóng rổ cũng theo đó mà từ bỏ.
Năm đó Túc Tức làm cậu ta và Nhϊếp Tĩnh Trạch không thoải mái, bây giờ cậu ta cũng có thể làm cho đối phương thử cảm giác không thoải mái.
Thẩm Tùy tiến lên đè lại Chung Tình đang say rượu nhưng vẫn cố gắng đứng dậy khỏi ghế đẩu cao làm động tác ra hiệu với phục vụ trong góc, đoạn nhìn về phía Túc Tức đang đứng cạnh Chung Tình: "Hai năm không gặp lại, ở lại ôn chút chuyện cũ đi."
Trong lòng Túc Tức hiểu rõ, cậu biết mình không thể nào rời đi được.
Cậu và Thẩm Tùy trước giờ chưa từng có chuyện gì để nói với nhau. Năm đó người bạn thân nhất bên cạnh Nhϊếp Tĩnh Trạch là Thẩm Tùy, cho nên cậu không vừa mắt Thẩm Tùy. Nhϊếp Tĩnh Trạch không thích cậu, Thẩm Tùy là bạn của đối phương nên đương nhiên cũng không thích cậu. Túc Tức lấy tay đặt trên vai Chung Tình xuống, trên mặt không hề có chút tức giận hay bất mãn, trong lòng chỉ cảm thấy trước đây thói quen muốn gì được nấy mà Túc Tùng Thanh tạo ra cho cậu trong cuộc sống đến cuối cùng cũng phải chịu khổ rồi.
Phục vụ đưa rượu lên, chai rượu được đặt từ đầu này sang đầu kia của quầy bar.
"Uống đi." Một cánh tay Thẩm Tùy chống trên quầy bar, hơi nâng cằm lên: "Trời còn chưa tối, uống xong rồi đi cũng không muộn."
Túc Tức duỗi tay cầm lấy chai rượu, như Thẩm Tùy năm đó trực tiếp đặt miệng chai lên môi, ngửa đầu rót vào trong cổ họng. Yết hầu lăn lộn theo động tác nuốt xuống, rượu tràn ra từ bên khóe miệng, chảy qua cằm rồi lưu lại trên xương quai xanh. Túc Tức để chai rượu không xuống, mu bàn tay từ trên cằm lau nhẹ qua, nghiêng đầu đối mặt với Nhϊếp Tĩnh Trạch đang có cảm xúc phức tạp trong mắt.
Tửu lượng của Túc Tức rất tốt, nhà cậu có quầy rượu rất lớn, bên trong là rượu mà Túc Tùng Thanh cất giữ nhiều năm. Khi còn nhỏ Túc Tùng Thanh bận rộn đi công tác không ở nhà, Túc Tức sẽ trộm uống rượu ở quầy rượu của bố mình. Nhưng không ai biết tửu lượng của cậu rất tốt. Ngay cả Nhϊếp Tĩnh Trạch người cùng chung chăn gối với cậu cũng không biết. Khi đó cậu thường xuyên giả say để thân mật với Nhϊếp Tĩnh Trạch. Lâu dần, ngay cả Túc Tức cũng suýt chút nữa bị sự ngụy trang của chính bản thân lừa, cứ nghĩ mình là ba ly đã gục.
Sự hiểu nhầm từ trong tiềm thức vẫn luôn kéo dài đến khi cậu cầm bằng tốt nghiệp cấp ba đi khắp nơi tìm việc. Ở quán bar đầu tiên bị khách chuốc rượu muốn làm khó dễ cậu.
Cậu nhìn Nhϊếp Tĩnh Trạch cách đó vài bước, chậm rãi chớp mắt. Bây giờ Nhϊếp Tĩnh Trạch đứng ngoài cuộc với vẻ mặt xa cách, giống như mấy năm trước trong quán bar vẫn bàng quang nhìn Thẩm Tùy.
Túc Tức thu hồi tầm mắt, khoé mắt nhìn xuống đất một chút rồi đưa tay cầm chai rượu thứ hai.
Chai thứ ba.
Đến tận chai thứ tư.
Miệng chai đặt trên môi, Túc Tức ngẩng đầu, hai má phiếm hồng, đường cong hàm dưới căng thẳng.
Một bàn tay với khớp xương thon dài vươn tới lấy chai rượu từ trong tay cậu ra ngoài. Nhϊếp Tĩnh Trạch nếm một ngụm rượu, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía người phục vụ đưa rượu: "Rượu bao nhiêu độ cũng dám đưa lên, rốt cuộc là uống trà hay uống rượu?"
Người phục vụ nơm nớp lo sợ cúi đầu không dám nói lời nào. Nhϊếp Tĩnh Trạch thu hồi ánh mắt, đặt chai rượu trong tay xuống. Đế chai bằng thủy tinh đặt trên quầy bar phát ra âm thanh thanh thúy mà ngắn ngủi, hắn liếc mắt cười nhạo: "Còn chưa đi? Muốn ngồi ở đây để tôi mời cậu ăn cơm chiều sao?"
- Hết chương 18 -