Nụ cười trên mặt Susan thoáng cái tươi đẹp lên.
Cô ấy lập tức dùng tiếng anh hỏi phương thức liên lạc của Kiều Sâm.
Lương Hi đứng đằng sau Kiều Sâm, duy trì khoảng cách trợ lý và ông chủ với anh, im lặng nghe bọn họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau, chào tạm biệt nhau.
Cô nhìn thấy anh lộ ra nụ cười nhã nhặn mà khoảng thời gian này rất hiếm khi xuất hiện khi ở chung với cô, dịu dàng như nước, tựa như một khắc sau có thể khiến phụ nữ đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Mặc dù Lương Hi cũng không biết cảm giác này có phải là hiểu lầm của cô không, chủ quan của cô thay vào khiến cô có thể lý giải được càng nhiều cảm xúc phù hợp hoặc trái ngược với thực tế.
Cô đi theo Kiều Sâm lên xe, một đường lái xe trở về khách sạn, Kiều Sâm đến trước quầy lễ tân trao đổi mấy câu, sau đó ném cho cô một cái thẻ phòng.
Hai người không nói một lời trở về phòng từng người.
Thời gian cũng không muộn, Lương Hi làm ổ trên sofa trong phòng một lát, dự định đi tắm.
Kết quả trước khi tiến vào phòng tắm, cô mới nhớ ra đồ đạc của bản thân còn ở trong phòng Kiều Sâm.
Không có cách nào khác, cho dù cô không tình nguyện đi nữa, cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn lại đi gõ cửa phòng Kiều Sâm.
Phòng của Kiều Sâm và phòng của cô cách nhau ba tầng.
Xuyên qua lối đi nhỏ thật dài, Lương Hi đi đến trước cửa phòng 1806, do dự mấy giây, vẫn ấn chuông cửa.
Tầm 5 phút sau, Kiều Sâm mới chậm rì rì ra mở cửa.
Anh vẫn còn mặc bộ vest hôm nay, chắc là trở về khách sạn xong vẫn luôn làm việc.
Trước khi đến Lương Hi đã nghĩ sẵn trong đầu, bây giờ gặp người rồi, cũng chưa dám đối mặt với anh, mắt cũng không được tự nhiên nhìn chằm chằm vào cà vạt trước ngực anh, nói: “Kiểu tổng, đồ của tôi để quên trong phòng ngài, bây giờ có tiện đi vào cầm một chút không?”
“Ừm.” Anh nhận lời mở cửa, giọng điệu rất lơ đãng bình thường.
Lương Hi trong công ty cũng thường xuyên nghe được anh dùng giọng điệu này nói với cấp dưới, thường mang theo ý cười, sẽ không có chữ nào mang ý ra lệnh.
Trong lòng cô biết đại khái thái độ của anh.
Nhưng thật ra cách thức ở chung này rất tốt, là điều cô muốn.
Cực kỳ đơn thuần, quan hệ cấp trên cấp dưới.
Cô đi vào từ con đường Kiều Sâm nghiêng người tránh ra.
Phòng vẫn giống như đúc buổi sáng bọn họ rời đi, Kiều Sâm cũng không hề động vào đồ đạc của cô, bao gồm cả đồ cô đặt trong phòng tắm vẫn còn nguyên vẹn.
Không chú ý đến ánh mắt Kiều Sâm vẫn luôn ở đằng sau quan sát cô, Lương Hi ngồi xổm bên cạnh sofa, động tác nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên bàn và sofa.
Đồ đạc Lương Hi mang cũng không nhiều, vali hành lý cũng chỉ mang cái 24 inch, cho nên rất nhanh đã thu dọn hết đồ bỏ sót trong phòng khách lại với nhau.
Sau khi thu dọn xong, cô định đi vào phòng tắm lấy đồ rửa amwjt của mình, cùng cất vào trong vali hành lý rời đi.
Ngay lúc Lương Hi đứng lên, ánh mắt bỗng biến thành khoảng không đen kịt.
Đèn của cả phòng đều đã tắt.
Bóng tối đột nhiên xuất hiện khiến cô có chút hoảng loạn, tay theo bản năng túm lấy lưng sofa, giọng lại cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Ngài tắt đèn sao?”
Không có người đáp lại cô, trong phòng đen tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở mang theo chút dồn dập của cô.
Người tắt đèn không nói chuyện, Lương Hi dứt khoát cũng ngậm miệng lại, cứ đứng vậy chờ anh mở miệng.
Sau khi bóng tối kéo dài một lúc, đôi mắt bắt đầu trở nên có thể nhìn được, cô trông thấy nơi điều khiển đèn ở cửa, có người đứng lẳng lặng ở nơi đó, từ đầu đến cuối không rời đi.
Mãi sau, Kiều Sâm mới chậm rãi mở miệng.
“Anh biết tất cả mọi chuyện.”
Thật ra Lương Hi không kịp phản ứng lắm, “biết” mà anh nói là chỉ cái gì.
“Ngày đó là Kiều Thịnh Hành bảo anh đi, trước khi đi anh không biết đó là công ty của nhà em.”
“Trước đó, anh vẫn luôn không biết chuyện Kiều thị thu mua Thịnh Nguyên, tất cả đều là Kiều Thịnh Hành và Kiều Hành Trinh bí mật tiến hành, bao gồm cả việc liên hệ Lương Huy, để ông ta ở công ty làm giả trên sổ sách nghiệp vụ.”
Những lời anh nói, Lương Hi đều biết.
Thật ra cô vẫn luôn không hiểu rõ ân oán giữa anh và Kiều Hành Trinh, cũng không biết từ khi bắt đầu trở lại nhà họ Kiều, Kiều Hành Trinh thường xuyên tìm phiền phức cho anh.
Tất cả những chuyện này đều là sau khi bọn họ chia tay mới biết được.
Kiều Sâm, vẫn luôn không muốn để cô biết những điều không tốt đẹp trong cuộc đời mình cho cô biết.
“Anh không trách em đổ hết tất cả mọi chuyện hai người bọn họ làm lên người anh.”
“Anh cũng không trách em tin tưởng Kiều Hành Trinh, chia tay với anh.”
“Bây giờ anh đã không để tâm những chuyện này.”
Giọng anh không biết từ khí nào đã nhuộm mấy phần mờ mịt.
“Lương Hi, anh không tin em không có tình cảm với anh, cho nên rốt cuộc em để tâm đến những chuyện gì?”
Môi cô mấp máy mấy lần, nhớ lại lời anh nói, lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Anh muốn hỏi em một vấn đề.”
Anh tựa như cười, tiếng nói chuyện có chút run rẩy nho nhỏ.
“Hôm nay đẩy anh cho người phụ nữ khác, rất vui sao?”
Đương nhiên không vui rồi.
Sao cô có thể vui được.
Vậy tình huống kia bảo cô làm thế nào bây giờ?
Đi thẳng ra nói với vị Susan tiểu thư kia: “He’s mine” sao?
Không thể nào.
Có lẽ là thời gian Lương Hi im lặng dài khiến anh mất đi kiên nhẫn, Kiều Sâm tự giễu mà cười mấy tiếng, mở cửa.
“Thu dọn xong rồi thì đi thôi, anh còn có việc chưa làm xong.”
Không bật đèn, chỉ có ánh đèn lối đi nhỏ chiếu sáng vào mấy phần, khiến cô thấy rõ biểu cảm của Kiều Sâm.
Gần như trào phúng, cùng bi thương.
Lúc này cô mới đột nhiên ý thức được, người đàn ông khí phách ở trước mặt cô sắp hai tháng rồi, bây giờ có bao nhiêu khổ sở.
Có bao nhiêu hèn mọn đang hỏi cô, có phải bây giờ ở trong mắt cô thật sự không có anh nữa.
Tình nguyện đẩy anh cho những người phụ nữ khác, cũng không muốn cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Anh đang buông xuống tất cả khúc mắc quá khứ, một lần nữa đi về phía cô.
Hốc mắt Lương Hi đột nhiên có chút ẩm ướt, vị đắng chát ở bãi đỗ xe lại lần nữa dâng lên trong lòng, thậm chí còn đậm hơn lần đó, từ trong trái tim một đường lan tràn đến mũi, đến hốc mắt.
Khoảng thời gian ở chung trước kia và đến nay giống như hình ảnh phim, từng hình từng hình chợt hiện trong đầu cô.
Mỗi một hình ảnh đều đang nhắc nhở cô, rốt cuộc Kiều Sâm tốt đến thế nào.
Quan tâm cô biết bao.
Khiến trong lòng cô đột nhiên bị thứ gì đó chiếm cứ, từng tầng từng tầng leo lên, cuối cùng lại biến thành thứ gì đó, chững lại.
Hít thở sâu, Lương Hi ném toàn bộ hành lý của mình trở lại sofa, sau đó từng bước từng bước đi về phía anh.
Tiếp theo duỗi tay đặt trên tay anh, tư thế này dồn cửa phòng đóng trở lại.
Kiều Sâm bị hành động khác thường của cô khiến cho sững sờ, đang muốn nói gì đó, nháy mắt đôi môi bị chặn lại.
Một lần nữa tiến vào trong bóng tối, cô dịu dàng hôn lên môi anh.
Giống như mỗi lần hôn môi trước kia, anh làm như vậy.
Chỉ đáng tiếc, nói đây là hôn môi, còn chẳng bằng nói Lương Hi đơn phương hôn.
Người đàn ông cũng không biết là sững người hay là thế nào, lại không hề đáp lại chút nào.
Mãi cho đến khi nụ hôn này kết thúc, anh sờ môi mình, giọng nói không rõ cảm xúc: “Đây là ý gì?”
Lương Hi không ngờ đến anh sẽ không chút cảm động, bị anh hỏi ngược lại vấn đề này thì sững người, nhịn hồi lâu mới lúng túng nói: “Thì, thì là ý trên hành động ấy…”
Anh không buông tha cho cô: “Ý trên hành động là có ý gì?”
“Thì là…” Lương Hi nghĩ hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác: “Tối nay cái cô Susan kia… Sau khi muốn phương thức liên lạc của anh, nói gì với anh vậy?”
“Hẹn anh đi ăn cơm hay là xem phim?”
Kiều Sâm không ngờ cô lại có thể ở trong lúc quan trọng thế này hỏi vấn đề này, lúc này bị chọc giận mà cười lên: “Em lấy thân phận gì hỏi anh câu này?”
“Đừng quên, em chỉ là một trong số các trợ lý của anh.” Khi có hai người, anh chưa bao giờ kiêng kị suy nghĩ và cảm xúc thật của mình: “Chỉ là một trợ lý, không có tư cách hỏi chuyện của anh.”
Kiều Sâm nói xong, người vất vả lắm mới mở miệng lại không lên tiếng.
Có lẽ là bị anh chọc tức.
“Vậy bây giờ em có thể không chỉ làm một trợ lý không?”
Không biết qua thời gian bao lâu, cuối cùng cô cũng mở miệng.
Lúc nói chuyện rất khó khăn, từng chữ từng chữ nói ra có chút ý vị xấu hổ.
“Em… không để ý gì hết.”
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức sắp không nghe rõ, người cũng có chút vô lực.
“Em chỉ cảm thấy mình không có tư cách yêu đương với anh nữa.”
Giọng cô nói chuyện đang run lên, tựa như mỗi chữ nói ra với cô mà nói, đều là nhục nhã.
“Đến bây giờ em vẫn nghĩ không ra, sao em có thể vào lúc anh khó khăn nhất rời khỏi anh… Sao có thể dùng Kiều Hành Trinh tổn thương anh, còn nói với anh mấy lời như vậy.”
“Em không thể tưởng tượng, sao anh còn có thể tha thứ cho em… Đổi lại là em, đừng nói làm việc với anh, em thấy cũng sẽ không muốn thấy anh…”
“Anh biết không, em thật sự tình nguyện để anh hận em, mà không phải năm lần bảy lượt đối xử tốt với em.”
Lời cô chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, tất cả những khúc mắc ngăn cách trong lòng cô, đều được cô nói ra hết, dùng mấy câu lẻ tẻ, khiến hô dấp của anh đột nhiên đình trệ.
Anh chưa từng nghĩ đến thái độ cứng rắn của cô với anh lại bởi vì vấn đề này.
Trong khoảng thời gian này, anh chỉ nghĩ đến bản thân, cho rằng anh đi một bước kia, anh không còn để tâm đến quá khứ, anh và Lương Hi có thể hòa thuận như lúc trước.
Nhưng tình cảm vẫn là luôn là chuyện hai người.
Anh không ngại, không đại diện cho việc cô không để tâm.
Hóa ra ở trong lòng cô, lại có chuyện như vậy.
Giống như có một đôi tay giữ chặt lấy trái tim, bóp đến phát đau.
Tràn ngập phẫn nộ không cam lòng cùng chất vấn hoàn toàn biến mất không thấy vào thời khắc này.
Chỉ còn lại đau lòng.
Anh biết cảm giác này, loại đau khổ phải vĩnh viễn gánh trên vai sự áy náy mà sống.
Vào buổi tối thỉnh thoảng sẽ mơ thấy cái hôm Tiêu Đình chết, buổi sáng anh dậy, giống như mỗi ngày trải qua trong hơn 10 năm qua, ngoan ngoãn làm xong bữa sáng trở về phòng đánh thức bà, chờ Tiêu Đình đưa anh đi học.
Sau đó nhìn thấy mặt Tiêu Đình trắng bệch, môi xanh tím, khoảnh khắc sờ lên thân thể lạnh như băng cứng ngắc vô cùng, cùng với lọ thuốc ngủ trống rỗng nằm ở đầu giường.
Anh ôm lấy thi thể Tiêu Đình, suy nghĩ đầu tiên là, nếu như năm đó anh không sinh ra, có phải Tiêu Đình sẽ phải chịu ít áp lực hơn, không cần vì để anh có thể nhìn thấy bố ruột của mình dù chỉ một lần, mà để bản thân uất ức ở lại thành phố Lâm Giang người người kêu đánh này.
Lúc ôm tro cốt trở lại tiểu khu kia, nghe thấy mọi người mắng anh là con hoang, mẹ anh là kỹ nữ quyến rũ đàn ông đã có vợ.
Lời lời bọn họ nói, vợ cả của đại công tử nhà họ Kiều, buổi chiều ngày hôm qua đến tìm bà ấy, mắng bà ấy hủy hoại gia đình mình, hủy hoại hạnh phúc cả đời của mình.
Bởi vì anh, bởi vì Kiều Thịnh Hành, càng bởi vì thời đại không nói lý lẽ này, mỗi một ngày Tiêu Đình đều sống trong lời chửi rủa ghê tởm.
Bà ấy từ một thiếu nữ kiều diễm như hoa, chịu đựng trở thành một người phụ nữ chưa già đã yếu.
Cuối cùng rốt cuộc không chịu đựng nổi áp lực của thế giới này, chết ở trong một sáng sớm bình thường kia.
Anh là đứa con do tiểu tam không biết xấu hổ sinh ra, nhận lấy ác ý hai mươi mấy năm, trên cơ thể anh còn dán mác, đi đến chỗ nào cũng bị người ta khinh thường.
Mãi cho đến khi ở trong thời khắc khó khăn nhất anh gặp được Lương Hi.
Anh mới biết, hóa ra thế giới này, vẫn có mấy phần màu sắc như vậy.
Anh biết áy náy có thể gϊếŧ người.
Cho nên anh không thể để sự áy náy làm tổn thương cô.