Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thoát Khỏi Rung Động

Chương 12: Là khát vọng tươi đẹp thời thiếu nữ của cô.

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh rõ ràng nghe thấy.” Lương Hi không tự chủ được lùi một bước, muốn kéo rộng khoảng cách với anh: “Không phải em nói, là Vũ Vũ nói.”

“Đúng không?” Sự nghi ngờ của người đàn ông viết rõ ràng ở trên mặt, khóe môi cong ra một đường cong hơi trào phúng: “Tôi rõ ràng nghe thấy em nói muốn cùng tôi ngủ trên một cái giường?”

“Em thật sự không có!” Lúc này cô thật sự cuống lên, mặt đỏ tới tận mang tai giải thích với anh: “Em trả lời Vũ Vũ, hơn nữa có phải anh không nghe thấy đâu, thật ra sau đó em còn có một câu!”

“Tôi không nghe thấy.” Biểu cảm của Kiều Sâm cực kỳ thản nhiên: “Tôi chỉ nghe thấy em nói ngủ chung một cái giường.”

“Vậy, vậy bây giờ em lặp lại lần nữa cho anh?” Có lẽ là thật sự không ngờ thấy anh lại thật sự chỉ nghe thấy nửa câu đầu, hoặc có lẽ biểu cảm của anh thật sự quá thản nhiên, Lương Hi đành phải hỏi anh một cách khô khan, muốn giải thích rõ ràng với anh.

“Không cần.”

Kiều Sâm đột nhiên lùi ra phía sau một bước, khoảng cách vốn bởi vì Lương Hi đã kéo dãn mà càng xa hơn, không biết là anh nghĩ tới điều gì, giọng nói hơi trầm: “Tôi chỉ qua đây nhắc nhở em, ngày mai bốn giờ cần phải dậy rồi, tôi không hy vọng đến lúc đó cần tôi đến gọi em.”

“Về phần những chuyện khác của em, bất kể là trước đây hay là hiện tại, tôi đều không có hứng thú.”

Tay Lương Hi túm lấy vạt áo ngủ chậm rãi nắm chặt lại, móng tay cách lớp áo hơi mỏng cắm vào lòng bàn tay, khi mở miệng lại là dáng vẻ không quan tâm: “Ừm.”

Cô biết chứ, cô đã sớm biết.

-

Sau khi Kiều Sâm rời đi, Lương Hi mới dám mở di động ra xem tin nhắn.

Cô xụ mặt, khi muốn nghiêm túc phê bình Khương Như Vũ một trận vì đã khiến mình rơi vào cục diện khó xử thế kia, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của cô ấy.

[Ngày mai đàn anh Kiều là cùng Phó Ý đến Bắc Kinh.]

[Haizzz, nếu như cậu không cần đi công tác cùng, tớ còn muốn bảo cậu đến nhà ngủ cùng tớ.]

[Bỏ đi, bỏ đi, chung thân đại sự của chị em quan trọng, tớ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu không gả đi được xuất gia làm ni cô.]

“...”

Vừa nghĩ đến 4 giờ sáng mai phải thức dậy, Lương Hi không có tâm tư tám chuyện cùng Khương Như Vũ nữa, tùy tiện chọn một gói biểu cảm gửi cho cô ấy, lại xuống lầu rót cốc nước, sau khi uống ừng ực một hơi xong, trực tiếp lên giường ngủ.

Kết cục của việc trước khi đi ngủ uống một cốc nước lớn chính là nửa đêm không ngừng chạy về phía nhà vệ sinh.

Đến sau nửa đêm cô đã không có chút buồn ngủ nào, dứt khoát mở to mắt nằm trên giường ngây người.

Cô nhớ rõ lúc năm ba đại học, Kiều Sâm đã làm việc được hai năm, bọn họ hẹn hò rất có quy luật, mỗi ngày cuối tuần cùng nhau ăn cơm hoặc xem phim ngoài rạp, sau khi hội học thuật kết thúc hoặc là đưa cô về Lâm Đại, quá muộn thì sẽ đến ngủ nhà Kiều Sâm.

Lúc Lương Hi còn rất nhỏ mẹ cô đã qua đời, trong nhà chỉ có một mình bố Lương lo liệu, còn phải điều hành công ty, thường xuyên không về nhà; sau này lên đại học, ngoại trừ ngày nghỉ lễ Lương Hi đều không về nhà, thỉnh thoảng khi nhớ bố Lương sẽ trực tiếp đến công ty tìm ông.



Trung thu năm ba đại học, Lương Hi suy nghĩ hẳn nên cùng ở với người nhà, vì thế dự định đến công ty bố Lương chờ ông ấy tan làm, cùng nhau về nhà ăn cơm.

Năm ấy cô đã yêu đương với Kiều Sâm hai năm, sau khi thương lượng với Kiều Sâm, tính mượn trung thu này dẫn anh về nhà gặp bố Lương.

Ai ngờ hai tiếng trước khi đi, Kiều Sâm đột nhiên gọi điện đến cho cô, nói cho cô biết bản thân có chút việc cần phải xử lý, chờ xử lý xong trực tiếp đến nhà họ Lương tìm cô.

Lương Hi không để ý chút nào, thời gian gần đến bèn sửa soạn một chút, đến trung tâm thương mại lân cận mua một hộp bánh dẻo trung thu, bắt xe đến công ty bố Lương tìm ông ấy.

Công ty bố lương lập nghiệp từ việc làm sản phẩm điện tử, việc kinh doanh vẫn luôn không tệ, quy mô cũng càng lúc càng lớn.

Cô thường xuyên đến công ty bố Lương, phần lớn nhân viên tiếp tân đều quen biết cô, giống như thường ngày nhiệt tình chào hỏi cô, chỉ là nụ cười sau trong nháy mắt Lương Hi rời đi đã biến mất hầu như không còn.

Đến phòng làm việc của bố Lương rồi, ở xa cô chỉ nghe thấy ông ấy đang cãi nhau cùng ai đó, cô chưa từng thấy bố Lương có thể kích động thành như vậy, mặt đỏ đến mang tai gân giọng cãi nhau với người ta.

Lương Hi đến gần vừa nhìn, phát hiện người khác kia chính là bác cả Lương Huy của mình, nhất thời càng thêm mờ mịt.

Bố Lương là người đặc biệt trọng gia đình, quan hệ cùng với anh trai ruột duy nhất Lương Huy của mình đặc biệt thân thiết, ngay từ khi gây dựng công ty Thịnh Nguyên, cũng mời Lương Huy cùng kinh doanh.

Cô đứng trước cửa kính mờ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy bố Lương chống nạnh, tức giận bắt đầu thở dốc.

Lương Hi thừa dịp bố Lương uống nước gõ cửa, cẩn thận đẩy cửa ra một khe nhỏ, ngó đầu vào: “Bố, bác cả, hai người đang cãi nhau sao?”

Lương Huy nhìn thấy cô, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn một chút: “Không có việc gì, chỉ là chuyện làm ăn phát sinh chút bất đồng.”

Nói xong, lướt qua cô rời khỏi phòng làm việc.

Lương Hi không rõ nguyên nhân nhìn về phía bố Lương, ông lại thất thần mà buông cốc nước xuống, trầm giọng nói: “Lương Hi, lát nữa nếu có người đến tìm bố, còn đừng ra ngoài, ở trong phòng làm việc chờ, nghe rõ chưa?”

Bố lương hiếm khi gọi tên đầy đủ của cô, giống như mẹ Lương đều gọi cô là “Bé”, cho nên Lương Hi lập tức hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Cô gật đầu, khi còn muốn hỏi thêm chút gì đó thì trợ lý bên ngoài gõ cửa: “Lương tổng, có người đến.”

Bố Lương gật đầu: “Dẫn bọn họ tiến vào.”

Bố Lương giống như bình thường, cười xoa đầu Lương Hi, ấm áp nói: “Ở đây chờ bố.”

“Con mua bánh dẻo trung thu rồi, cho nên bố không được nói chuyện quá muộn.” Lương Hi ngoan ngoan mỉm cười: “Bây giờ con sắp chết đói rồi, muốn nhanh một chút về nhà ăn cơm.”

Bố Lương bật cười: “Chỉ biết ăn!”

Ngoài cửa lần lượt có người đến, Lương Hi ngồi trên sofa phòng ngủ phòng làm việc, bên ngoài là phòng tiếp khách nhỏ bố Lương dùng để tiếp khách khứa, ở giữa ngăn cách bởi một bộ kính mờ.

Lương Hi trước nay luôn không có hứng thú với chuyện làm ăn, vừa gửi tin nhắn cho Kiều Sâm, hỏi chuyện của anh bao giờ mới có thể bàn xong xuôi, vừa đến tủ lạnh nhỏ trong phòng làm việc tìm nước uống.



Trong tủ lạnh của bố Lương luôn dự trữ sẵn mấy loại đồ uống cô thích, cô tùy tiện lấy một lon ra, cắn ống hút bật nắp lon nước.

Ngay tại lúc cô mở lon, cô nhìn thấy Kiều Sâm ngồi ở phòng họp, đối mặt với hàng ghế bố Lương, ngồi ở vị trí chính giữa, lịch sự nói với bố Lương gì đó.

Cô có niềm vui bất ngờ trong nháy mắt như vậy, vốn đang nghĩ làm sao để giới thiệu anh với bố Lương cho tương đối phù hợp, lần này xem ra có lẽ không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ cần nói anh là bạn trai cô đang yêu đương hiện tại, tình cảm rất tốt là được rồi.

Lương Hi muốn cách lớp kính lén lút chào hỏi anh, thế nhưng bất kể cô vẫy tay ra hiệu thế nào, Kiều Sâm vẫn chưa từng chú ý đến cô.

Cô hậm hực ngồi trở lại, cắn ống hút ngóng trông bọn họ có thể sớm kết thúc một chút,

Chỉ tiếc rằng, bất kể là bố Lương hay là Kiều Sâm, một người Lương Hi cũng không thể chờ được.

Cô tận mắt nhìn thấy cảnh sát xuất hiện sau khi Kiều Sâm đi khỏi nơi tiếp khách, đeo còng tay lên bố Lương.

Cô hoảng hốt thất thố lao ra, hỏi bọn họ làm sao vậy, vì sao muốn dẫn bố Lương đi, xin bọn họ điều tra rõ ràng, đừng dẫn ông đi.

Nhưng lại bị cảnh sát kéo ra, cứng rắn dẫn bố Lương đi, chỉ còn lại cô một mình ở lại nơi lạnh lẽo quạnh quẽ này.

Bắt đầu từ hôm nay, Lương Hi không còn có người nhà cùng nhau trải qua các dịp lễ, trung thu, đoan ngọ, quốc khánh thậm chí là Tết âm lịch, cô đều chỉ có một mình lẻ loi ở nhà xem TV, xem trên mặt bọn họ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, một đám người túm tụm cùng nhau đếm ngược, cuối cùng bên nhau reo hò.

Chúc mừng năm mới.

Sau khi bố Lương đi tù, cô xin nghỉ ở trường, mua vé máy bay trở về nhà bà nội ở phương xa chờ đợi.

Cô ở nơi đó gặp được Lương Huy, lắc đầu cực kỳ tiếc nuối nói với cô, bác rõ ràng đã từng khuyên bảo bố cháu, thật sự không đi nổi đường tắt đâu, nhưng chú ấy vì sao không thể nghe lời bác chứ?

Chuyện lén trốn thuế có thể xoay xở, còn chuyện tham ô công quỹ, một dự án của chính phủ mà thôi liên lụy bản thân thật sự thật sự không lường được.

Đằng đẵng bảy năm trong tù, đám người từ trong ngục giam đi ra, đã sớm cảnh còn người mất.

Cô đỏ mắt, lúng túng giải thích cho bố mình, không có khả năng, bố cô là người trung thực thận trọng như vậy, sao có thể biết rõ là trái pháp luật là phạm tội mà vẫn còn cứng đầu đi làm?

Đổi lấy chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Lương Huy, nói công ty vất vả khổ cực kinh doanh gây dựng, cứ như vậy bị người ta thu mua.

Bị ai thu mua, trong lòng cô cũng rõ ràng, không cần ông ấy nói.

Bắt đầu từ ngày đó, cô không còn dũng khí đối mặt với Kiều Sâm nữa.

Từ lúc bắt đầu là phẫn nộ, đến sau là áy náy, ngay cả nhắc đến hai chữ “Kiều Sâm” này, trong lòng cũng vô cùng nặng nề.

Là khát vọng tươi đẹp thời thiếu nữ của cô.

Cũng là hy vọng xa vời hiện tại cô mong muốn mà không thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »