Chương 47: End

Bất kỳ một phe phái đang

nắm quyền nào, kỳ thật đều không thích binh lính từ trên trời rơi xuống.

Thái hậu chấp chưởng hậu cung mấy mươi năm, chợt hoàng đế bệ hạ đưa ta từ trên

trời xuống, đoạt quyền quản lý hậu cung của bà ta, chuyện này làm bà ta hết sức

căm tức, dù là sư tôn mười chuyến tám chuyến chạy đến Di Ninh cung, nhân sâm tổ

yến nuôi ngày ngày, cũng không chịu nổi kiếp sống tịch mịch của lão nhân gian

về hưu, thường xuyên nhốn nháo tính khí, phát phát lửa nhỏ.

Cuối cùng huyên náo hoàng đế bệ hạ không nhịn được, tuyên bố bên ngoài Thái hậu

cực nhớ tiên đế, muốn đến Bảo Tế tự nghỉ ngơi một thời gian.

Bảo Tế tự chính là chùa của hoàng thất các triều đại, đặc biệt thu dụng cung

phi không được sủng hay không con. Sau khi cha Tiểu Hoàng qua đời, mẹ nuôi của

Tiểu Hoàng cũng nhanh chòng đày một đám sủng phi của tiên đế đến Bảo Tế tự.

Sau khi Đại Tề tiếp quản Đại Trần, thuận tiện cũng tiếp quản chùa chiền hoàng

gia này.

Hoàng gia các triều đại, không thiếu nhất đúng là cung phi thất sủng hoặc là

không con, luôn luôn giữ chỗ cho những nữ nhân này.

Nghe tin tức đó, kẻ đầu tiên náo loạn là Mẫn An công chúa. Nàng là ruột thịt

của Thái hậu, mấy ngày nay hầu bệnh ở Di Ninh cung, vọt vào Trọng Hoa điện một

câu mở đầu liền mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.

“Hoàng huynh, ngài không thể chờ đợi muốn mẫu hậu dành chỗ ngồi cho nữ nhân này

như vậy? Còn ngại mẫu hậu lui không đủ, còn phải đày nàng đến Bảo Tế tự?”

Ngón tay của nàng cơ hồ đến tận chóp mũi ta.

Sau lưng Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng mặt bất đắc dĩ đuổi vào, hết sức lo sợ

xin tội: “Bệ hạ, nương nương, nô tỳ đã hết sức ngăn trở Công chúa điện hạ...”

Phượng Triêu Văn phất tay một cái với Nga Hoàng, Điền Bỉnh Thanh, hai người họ

thông minh lui xuống.

Lúc đó ta đang cùng hoàng đế bệ hạ ăn trưa, các loại món ngon mới vừa bưng lên

bàn, thèm nhỏ dãi... Mọi người đều biết, lễ nghi và cách ăn của Hoàng hậu nương

nương đã được trại lính rèn luyện, đã hết sức khó coi.

Phượng Triêu Văn nói, cách ăn của ta truyền ra quá mất mặt của hắn rồi, cho nên

chúng ta dùng bữa, từ trước đến giờ không cho cung nhân vào điện hầu hạ, chỉ

hai người cùng bàn mà ăn.

Ta trấn định nhẹ nhàng đẩy ngón tay ngọc xanh miết trên chóp mũi ra, duỗi đũa

gắp một con tôm hương cay trong mâm trước mặt đút vào trong miệng, một cái liền

nhìn thấy mặt hoàng đế bệ hạ trầm xuống.

Hắn tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ.

Bất quá xét thấy ngọn lửa này cũng không phải là nhằm vào ta mà phát, ta vẫn

đàng hoàng ăn cơm của ta, đưa ra muỗng nhắm ngay canh cá viên trân châu trước

mặt hắn, múc một viên thịt cá tới, vào mũi chỉ cảm thấy toàn mùi cá, nhất thời

khẩu vị hoàn toàn mất hết, che miệng nôn oẹ một hồi... Quả nhiên lúc ăn cơm

đυ.ng phải người ngột ngạt, không phải là một chuyện khoái trá.

Mẫn An công chúa chỉ vào mũi của ta cả giận nói: “Thục biểu tỷ nói ngươi không

phải là người tốt, một chút cũng không sai!”

Ta kiềm chế ý nôn xuống, uống một hớp trà nóng Phượng Triêu Văn đưa tới bên

miệng, cười mị mị gật đầu: “Đức Phi nói một chút cũng không sai, Bản cung cho

tới bây giờ cũng không phải là người tốt!”

Làm người tốt thật mệt mỏi a, khuôn mặt tươi cười giống như con khỉ, ủy khuất

cũng là mình.

Hoàng đế bệ hạ mặt mày vui sướиɠ nhìn ta, mắt phượng chuyển đến trên người Mẫn

An công chúa, lại hóa thành ngày rét vào đông: “Người đâu, Mẫn An công chúa

cũng đến tuổi được gả, sau này đều ở trong cung chờ gả, chờ trẫm chọn một người

chồng tốt nhất cho công chúa, năm sau thành hôn!”

Mẫn An công chúa năm vừa mới mười sáu, được tiên hoàng Đại Tề sủng ái, cũng coi

tính tình ngây thơ không hiểu tình đời, đỏ mắt hung hăng nhìn Phượng Triêu Văn:

“Ngươi dám! Chưa mẫu hậu đồng ý, hôn sự của ta nơi nào đến phiên ngươi làm

chủ?”

Mẫn An công chúa rốt cuộc không phải là phái đang nắm quyền, ngày đưa Thái hậu

xuất cung, nàng bị giam trong tẩm điện của mình, khóc khàn cả giọng, lại như cũ

không thể thay đổi việc Thái hậu bị đưa ra cung.

Phượng Triêu Văn mang theo ta đứng ở Đan Phượng môn, hành lễ với cỗ kiệu thái

hậu. Hoàng đế bệ hạ thâm tình biểu đạt ý lưu luyến với vị mẹ kế này của hắn,

từng chữ khiến triều thần sau lưng nghe được rõ ràng: “Nhi thần thuở nhỏ thân

thể không tốt, phụ hoàng ngày bận trăm việc, năm chín tuổi, nếu không phải mẫu

hậu đặc biệt chiếu cố, nào có nhi thần hôm nay? Nhi thần cả đời cảm động và nhớ

nhung mẫu hậu nuôi dạy! Đáng tiếc mẫu hậu cố ý muốn đi Bảo Tế tự tham thiền lễ

Phật, nhi thần chỉ có chọn một phò mã tốt thay hoàng muội, mới có thể tỏ ý

thành khẩn với mẫu hậu...”

Chữ chữ vang vang!

Ta nghe, thật có mùi vị cắn răng nghiến lợi.

Hôm nay Thái hậu tiếc chữ như mực, chỉ để lại một câu làm ta rất khó hiểu với

hoàng đế bệ hạ: “Hoàng nhi tốt nhất có thể nói được là làm được!”

Chẳng lẽ giữa mẹ kế con riêng bọn họ đạt thành hiệp nghị nào đó?

Kiệu che mặt Thái hậu, thanh âm mơ mơ hồ hồ truyền ra, nghe không ra nàng là

vui hay là bi thương, chỉ mơ hồ cảm giác, rất có mấy phần mùi vị tiêu điều.

Chờ phượng giá của Thái hậu trùng trùng điệp điệp đi xa, hoàng đế bệ hạ cùng ta

trở lại Trọng Hoa điện, nhất thời sắc mặt vui mừng khó nén, lớn tiếng bảo người

mang đồ ăn vào, vui vẻ nhìn ta bốc món ăn yêu thích mà ăn.

Bộ dáng này của hắn thật là hiếm thấy, ta cẩn thận nhón một miếng, chết sống

không chịu đút trong miệng.

“Bệ hạ, không phải hạ độc trong những món ăn này chứ?”

Vẻ mặt hắn trong nháy mắt lộn xộn kỳ dị, nam nhân tuấn mỹ này dở khóc dở cười

nhìn ta, cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng búng cái trán của ta một cái: “Ngươi là đồ

ngu, nguyệt sự qua bao nhiêu ngày rồi?”

Loại chuyện như vậy, ta làm sao nhớ?

Mặt ta nhất thời đỏ lên, ngơ ngác nhìn hắn, không thể tin được một hoàng đế như

hắn ngày bận trăm việc cũng quan tâm chuyện như vậy, có lòng muốn cười nhạo hắn

đôi câu, bây giờ lại không tìm được từ để dùng.

Nửa khắc đồng hồ này sau, sư tôn đến Trọng Hoa điện xem mạch, cũng là mặt sắc

mặt vui mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương, là hỉ mạch!”

Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng mang theo một đám cung nhân nhất thời té quỵ xuống

đất, tiếng chúc mừng vang khắp điện.

Hoàng đế bệ hạ cười khúc khích thuận tay đem nghiên mực trên bàn mình thưởng cho

sư tôn, lão đầu yêu nghiên mực thành si này hài lòng quỳ tạ đi. Ta lại đau lòng

không dứt.

Lão đầu này trước sau lấy đi hai cái nghiên mực tốt của ta, lòng đen như nước

mực.

Ta lôi kéo hoàng đế bệ hạ cười khúc khích không dứt tận tình khuyên bảo: “Về sau

không thể tùy tiện lung tung thưởng đồ quý trọng cho người, người người cũng

xem hoàng đế như kẻ ngu, cũng mong đợi có thể được thưởng đồ tốt, bệ hạ bình

thường mặc dù mặt khôn khéo, cao hứng lại cũng thật khờ!”

Vô luận lời nói của ta không dễ nghe như thế nào, hoàng đế bệ hạ cũng cười khúc

khích phụ hoạ, Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng quỳ nhìn ta cười mãnh liệt, vẻ mặt

vui thích. Ta chỉ vào bọn họ mắng: “Đi đi đi, cũng dụ dỗ bệ hạ đòi phần

thưởng!”

Hai người bọn họ cười đến lợi hại hơn, đưa đến Phượng Triêu Văn cũng cười theo

một hồi.

Chờ người trong điện lui hết, ta đi tới đi lui vòng vo hai vòng trên mặt đất,

lúc này mới nếm ra mùi vị, nhìn hoàng đế bệ hạ chằm chằm chứng thực: “Sư tôn

nói là hỉ mạch?”

Hắn cười ha hả gật đầu.

Ta đi một vòng nữa, quay đầu lại hỏi nữa: “Ta sắp làm mẹ?”

“Là mẫu hậu, mẫu hậu.” Nam nhân váng đầu cười đến thật ngu ngốc sửa đúng ta.

Ta cảm thấy này thật là một chuyện vui sướиɠ đến khó có thể tin... Giờ phút này

ta mới thể có ý vui sướиɠ, đại khái, ta so hoàng đế bệ hạ còn ngu hơn mấy phần?

Hắn mãnh liệt nhào tới ta, lại bị dọa cho sợ đến đưa ra hai cánh tay, liên tiếp

nhắc nhở: “Cẩn thận cẩn thận ——” đã vững vàng đem ta vây ở trong lòng ngực rộng

rãi của mình: “Cẩn thận một chút!” Ta ngẩng đầu lên, cũng không nhịn được hắc

hắc cười ngây ngô: “Bệ hạ, có chuyện ngài chắc không biết?”

Mặt hắn ngu ngu, hoàn toàn không có khí bén nhọn thường ngày.

“Chuyện gì?”

Ta rất là ngượng ngùng, giống như mình cố ý lừa hắn: “Cha ta cả đời chỉ cưới

mẫu thân, tổ huấn An gia, nam nhân An thị không được có vợ bé, nếu muốn cầu hôn

nữ nhi An thị, trừ phi không có con, nếu không cũng không thể cưới vợ bé.”

Thật ra thì nguyên văn lời nói của cha ta không phải như thế.

Lúc trước cha ta dạy ta: vô luận là đồ đạc của mình hay là người của mình, đều

phải vững vàng nắm giữ trong tay, không thể tùy tiện phân cho người khác.

Cha ta còn nói: nếu như kẻ kia nɠɵạı ŧìиɧ, đó đã là người khác, nắm trong lòng

bàn tay cũng vô ích, nhanh chóng vứt bỏ rồi bắt lấy người khác, vững vàng nắm

giữ trong lòng bàn tay mới tốt.

Giữa nam nữ, chọn lựa đều có đạo lý.

Hôm nay ta càng ngày càng tin phục cha ta, lấy ra tổ huấn, chẳng qua nói thành

dễ nghe một chút thôi.

Hôm nay tâm tình của hoàng đế bệ hạ cực tốt, miệng vàng lời ngọc nói: “Chuẩn

tấu!”

Vì vậy thấm thoát liền bận rộn, người chúc mừng một tốp tiếp theo một tốp, bên

trong có phu nhân quý tộc, dòng họ hoàng thất, biết, không biết cũng tới cầu

kiến, Trọng Hoa điện náo nhiệt cơ hồ làm ta nhức đầu. Ta càng thêm không thể

chịu được khi ngửi thấy một chút vị dầu mỡ, một ngày nôn so với một ngày càng

nghiêm trọng, sư tôn một ngày chạy nhiều lần đến Trọng Hoa điện, hoàng đế bệ hạ

cuối cùng xuống lệnh cấm, thế giới rốt cục thanh tĩnh.

Khi An Nhạc mang theo tiểu đạo cô tới, ta đối diện một bàn món ăn thanh đạm

không có chút khẩu vị nào, cả người mềm nhũn vô lực.

Hắn cười hì hì sáp đến: “Chúc mừng tỷ tỷ!” Lại quay đầu nhìn tiểu đạo cô chằm

chằm: “Còn không mau tới ra mắt tỷ tỷ?”

Tiểu đạo cô hé ra nụ cười, không cam lòng không muốn quỳ xuống: “Tiểu Ngũ ra

mắt tỷ tỷ!”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, đây là đang đùa cái gì đó?

Trên mặt hắn chợt hiện ra chút co quắp, lại cười hắc hắc: “Nha đầu này hành hạ

bản hầu hơn nửa năm, bản hầu muốn cột nàng vào bên cạnh hành hạ cả đời.”

Ý tứ hành hạ cả đời chính là lấy về nhà?

Ta cảm thấy từ sau khi mang thai, ta đần đi nhiều.

Khi đưa bọn họ đi ra ngoài, đứng ở cửa Trọng Hoa cung, nhìn tiểu đạo cô theo

sát An Nhạc rập khuôn rời đi, ta nhớ đến rất nhiều năm trước kia, một mình hắn

cô đơn đứng ở chỗ này, đưa mắt nhìn ta đây cao hứng đi về nhà, hôm nay thân

phận đổi chỗ, hắn ở tại An phủ tựa hồ trôi qua cực kỳ tự tại, số mạng lật

ngược, đời người vô thường, cũng chẳng thứ gì hơn cái này.

Nam tử mặt mày ôn nhuận xa xa mang theo cấm vệ quân đi tuần qua nơi này, tới

gần đây, nghiêm túc quỳ xuống: “Thần Yến Bình, tham kiến nương nương, chúc mừng

nương nương!” Phía sau hắn là cấm vệ quân áo giáp chỉnh tề quỳ xuống.

Cấm vệ quân ở trong cung từ trước đến giờ không quỳ, giờ phút này chắc bởi vì

ta mang thai long duệ.

Ta thật lâu chưa từng chú ý tới nam tử này rồi, một lòng đắm chìm trong cuộc

sống gia đình của mình, phía sau cánh cửa đóng kín cùng hoàng đế bệ hạ ở tại

Trọng Hoa điện cho hết thời gian. Chỉ nhớ rõ thời điểm tế thiên, hắn từng hộ

vệ.

Xa hơn chút nữa, nhớ tới khi xưa tựa hồ cũng là ký ức bụi phủ, hôm nay đã giống

như người đi đường.

Buổi tối hoàng đế bệ hạ trở lại Trọng Hoa điện, đổi thường phục, theo thói quen

nhẹ nhàng sờ sờ trên cái bụng vốn chưa nhô lên của ta, mặt thỏa mãn, ta nắm tay

của hắn theo thói quen oán trách hôm nay đồ ngự trù làm có bao nhiêu khó ăn,

ngửi mùi vị liền muốn ói, quả thật không thoả đáng được hoàng hậu như ta v.v...

Hắn trừng mắt phượng, làm bộ muốn phát tác bọn họ, ta mới ôm cổ hắn, ngồi ở

trong ngực hắn cầu cạnh: “Vẫn nên giữ lại bọn họ, cho bọn hắn một cơ hội lấy

công chuộc tội.”

Hắn nhéo lỗ mũi của ta, lại sờ sờ gương mặt của ta, ôm ta vào trong ngực: “Rất

khó chịu?”

Ta đột nhiên rơi lệ, hung hăng cắn một cái trên vai hắn, “Đồ trước kia thích ăn

hiện tại ngửi được đều muốn ói... Đều là người...”

Hắn tựa như bị giật mình nhìn chằm chằm ta: “Nàng dám cắn trẫm?” Hoàng đế bệ hạ

đại khái chưa bao giờ bị loại đãi ngộ này.

Ta ưỡn bụng lên trước mặt hắn, hàm chứa lệ trừng lại: “Ngài là của ta, ta dĩ

nhiên muốn cắn liền cắn!”

Hắn nhụt chí vươn tay, ra vẻ ủy khuất: “Được rồi được rồi, cho nàng cắn!”

Năm tháng tĩnh đẹp.