Chương 43

Dực Vương này, từ nhỏ âm

hiểm, nếu như chưa đánh giá, ta cảm thấy hắn chính là cực đoan cuồng. Thuộc về

loại người mình trôi qua không tốt, cũng không muốn để cho người khác tốt.

Khi hắn bị trói gô đi qua trước mặt chúng ta, chợt hướng Tiểu Hoàng bùm một

tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần có cha ngài nhờ vả, phục quốc vô vọng. Nghiệp lớn

phục quốc của Đại Trần về sau chỉ có thể nhờ một mình ngài gánh vác, thần muôn

lần chết chớ từ chối!”

Ngươi vẫn là chết đi chết đi chết đi!

Ta trở nên cứng ngắc ở trong ngực Phượng Triêu Văn cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn

thấy một mảnh xanh mét trên mặt hắn, ưng xem sói nhìn, quét qua trên mặt cả đám

tù binh, cuối cùng vững vàng dừng ở trên mặt Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng thản nhiên hướng hắn cười một tiếng, giống như Phượng Triêu Văn vẫn

biết hắn là phế đế Đại Trần. Ta một đầu tiến vào trong ngực Phượng Triêu Văn...

Chuyện này là thế nào?

Dực Vương đầy cõi lòng hy vọng nhìn ta: “Quảng Vũ tướng quân dấn thân hầu địch,

coi như tương lai không có kết quả tốt, Đại Trần ta cũng sẽ nhớ nghĩa đẹp xả

thân của tướng quân. Xin nhận một lạy của Bản vương!”

Ta mới từ trong ngực Phượng Triêu Văn thò đầu ra, trơ mắt nhìn hắn mạnh mẽ lạy

ta một cái, ở trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của tiểu đạo cô, bị bắt đi...

Gió đêm giương nhẹ, chừa lại thiết kỵ hộ vệ mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng, chỉ

chờ Phượng Triêu Văn ra lệnh một tiếng, sẽ nhào tới bắt hắn. Ta nghiêng đầu

nhìn, thiếu niên hướng ta chẳng hề để ý cười: “Tỷ tỷ, có ba năm kia, cuộc đời

này của ta cũng đủ rồi!” Thiếu chút nữa làm ta rơi lệ.

Ta nắm chặt vạt áo của Phượng Triêu Văn, liên tiếp giải thích: “Bệ hạ, hắn

không phải là phế đế Đại Trần, hắn là đệ đệ của ta, An Nhạc là con riêng của

cha ta, là đệ đệ của ta nha!”

Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ chậm rãi đảo qua trên mặt ta, môi giương nhẹ:

“Vậy sao? Trẫm xem, vị đệ đệ này của tiểu Dật, sao không có chút tương tự nào

với nàng.”

Ta khẩn trương sắp không thở nổi... Trong tin đồn những quốc chủ bị Phượng

Triêu Văn đánh bại không còn một người nào, không có một người nào có thể còn

sống, ta chẳng qua là ỷ vào hắn yêu thích ta...

Ân sủng của quân vương chưa bao giờ dựa vào được, nhưng trừ yêu thích của hắn

ra, ta còn có thể dựa vào cái gì tới cứu mạng Tiểu Hoàng?

“Hắn... Hắn không cùng mẹ với ta, tự nhiên dáng dấp không giống! Phế đế Đại

Trần bệ hạ cũng đã gặp, tại sao có thể tin lời của Dực Vương?”

“A, nếu là đệ đệ của hoàng hậu, vậy thì đưa về An phủ nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Hai thị vệ áo đen mang theo tiểu đạo cô và Tiểu Hoàng vội vã đi, ta vùi mình

trong ngực hoàng đế bệ hạ, trơ mắt nhìn bọn họ không thấy bóng dáng, cẩn thận

đề nghị: “... Thật ra thì cũng có thể đưa ta cùng về An phủ!”

“Ừ? Đệ đệ nàng——”

“Hồi cung hồi cung, ta đương nhiên là hồi cung với bệ hạ!” Ta vẻ mặt đưa đám,

kìm nén đề nghị.

Trong cung tất cả như cũ, Nga Hoàng thấy ta mừng rỡ dị thường, càu nhàu như một

con chim tước, trọng điểm miêu tả hoàng đế bệ hạ nóng nảy thế nào sau khi ta bị

bắt, cuộc sống hàng ngày khó an. Ta cảm thấy tiểu nha đầu có hiềm nghi nói

ngoa. Dọc theo đường đi ta cùng cưỡi một ngựa với hắn trở lại, hoàng đế bệ hạ

long tinh hổ mãnh, không thấy một tia xu hướng suy tàn, nơi nào là bộ dáng “Mấy

ngày nay chưa từng ngủ ngon?”

Phượng Triêu Văn cởϊ qυầи áo, xui xẻo Điền Bỉnh Thanh đi lấy thuốc, bị hắn nhìn

thấy dấu răng mang theo vết máu trên cánh tay rồng của hoàng đế bệ hạ, thoa

thuốc xong, xoay người vẻ mặt hắn khâm phục mãnh liệt khen ta: “Đây cũng là kiệt

tác của cô nương? Cũng chính là ngài, trừ ngài, không ai dám in dấu răng lên bệ

hạ!”

—— bởi vì là tháng tám, áo mỏng manh, ta nơi nào biết hoàng đế bệ hạ không chịu

nổi một miếng cắn như vậy?

“Hắn... Khối binh phù trong tay hắn...” Ta thật ra là muốn thanh minh cho bản

thân một phen, nhưng lại không tìm ra từ giải thích.

Điền Bỉnh Thanh ngăn ta ở phòng bên Trọng Hoa điện, rốt cục không nhịn được oán

giận: “Dư nghiệt Đại Trần truyền tin, nói là theo như chính miệng cô nương,

binh phù đã ở trong tay bệ hạ. Bệ hạ triệu kiến Đồng bá cả đêm, lại triệu người

giỏi tay nghề trong cung, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, lúc này mới làm ra một

khối binh phù giống, cô nương thì hay rồi, bệnh đa nghi nặng như vậy, tuyệt

không tin tưởng bệ hạ... Coi như nuôi con chó nhỏ, cũng biết hướng bệ hạ vẫy

đuôi, còn cô nương đi lên chính là một hớp!”

Ta đỏ mặt lên, khi vào Trọng Hoa điện lần nữa cũng có chút ngượng ngùng, nhìn

thấy hoàng đế bệ hạ đang ngồi trước ngự án xem tấu chương, thêm trà mài mực,

quy củ không ít.

Ban đầu hắn còn có thể chậm rãi lật tấu phê chuẩn, đến cuối cùng nhìn càng ngày

càng chậm, cuối cùng bộp một tiếng khép lại, ngẩng đầu nhìn ta, mày rậm vặn lại

với nhau, trong mắt phượng một mảnh âm trầm thấm người.

Tâm trạng của ta đột nhiên buộc chặt, cảm thấy nên tiêu trừ tai hoạ ngầm trước

thì tốt hơn, bùm một tiếng quỳ trước mặt hắn, thừa nhận sai lầm: “Bệ hạ ta sai

lầm rồi, ta không nên gạt ngài, An Nhạc... Hắn là phế đế Đại Trần... nhưng hắn

cũng là đệ đệ của ta...”

Hoàng đế bệ hạ không nói một câu, thẳng tắp nhìn chằm chằm ta.

Ta cũng cẩn thận, cố gắng cố gắng khuyên giải: “Ta... Ta cùng với hắn từ nhỏ

cùng nhau lớn lên, hắn hồ đồ thật ra thì tuyệt không dính với chính trị, lại là

cung nữ sinh, có thể sống đến bây giờ không dễ dàng...”

Có vẻ... Hoàng đế bệ hạ hình như luôn luôn không có lòng thoongg cảm...

Ta cảm thấy được từ ngữ càng ngày càng không diễn ý, đuối lý rồi, trong lúc

nhất thời vò đầu bứt tai, không biết như thế nào cho phải.

Cuối cùng hoàng đế bệ hạ mở ra miệng vàng, “An Nhạc hầu?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, nghi ngờ là mình nghe lầm.

Bình tĩnh lại, nhìn trên mặt hắn rất rõ ràng, ở dưới đèn nhỏ, ta mới thấy trong

mắt hắn tất cả đều là tơ máu, Nga Hoàng và Điền Bỉnh Thanh giống như cũng không

nói sai, rõ ràng là bộ dạng trắng đêm chưa ngủ.

Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

“Nếu là đệ đệ nàng, vậy về sau cũng chỉ có thể là đệ đệ nàng, trẫm phong hắn An

Nhạc hầu, ban thưởng ở An phủ, nghĩ đến nàng không có ý kiến chứ?”

Ta mừng rỡ như điên, tảng đá lớn ở trái tim rơi xuống, nhào tới liền ôm lấy

hoàng đế bệ hạ liên tiếp hôn mấy cái: “Ta liền biết bệ hạ ngài là người tốt!”

Chờ ta hôn đủ rồi, hoàng đế bệ hạ nghiêm mặt, trách mắng: “Quỳ xuống! Ngươi cho

là đã nhận hết sai lầm rồi?”

Ta...

Ta chỉ phải đàng hoàng lui về phía sau, lại quy củ quỳ xuống lần nữa.

Hắn từ sau bàn rút ra vài cuốn sách, ném tới trước mặt của ta, “Những sách này

ngươi đã xem qua?”

Ta lật lật, nguyên lai là “Nữ tắc”, “Nữ giới”... Các loại sách của cô gái, lúc

trước ta vẫn được xem như nam nhân mà nuôi dạy, nào có cơ hội tiếp xúc với vật

khuê các này?

Ta lắc đầu, tiện tay ném qua một bên, lấy lòng bò qua đấm chân thay hoàng đế bệ

hạ: “Bệ hạ, những sách kia xem vô dụng.”

Hắn cũng chưa từng ngăn cản ta lấy lòng, thân thể khẽ nghiêng về sau, tựa vào

trên ghế dựa, chậm nói: “Trẫm cảm thấy, là thời điểm hoàng hậu cần chép lại một

bản tất cả các sách này.”

Chuyện bị phạt chép sách, ta đã thật nhiều năm chưa từng trải qua, hôm nay ngay

cả phạt cũng đổi người, thật làm cho ta sinh ra một loại cảm giác thời gian rối

loạn.

Ta nuốt ngụm nước miếng, yếu ớt kháng nghị: “Chép sách chuyện như vậy, chỉ

thích hợp người không có đầu óc làm, không nhớ được mới chép chứ?”

Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ tương đối không tốt quét qua trên mặt ta, “Người

có đầu óc quả quyết sẽ không làm làm chuyện trái với phu quân, huống chi lòng

âm thầm mang toan tính, hoàn toàn không thể tín nhiệm. Trẫm cảm thấy, hoàng hậu

chép sách khuê các của khuê nữ nhiều một chút, tìm thêm chừng mười tám ma ma

nghiêm túc dạy quy củ, đến lúc đó, nói không chừng sẽ tin trẫm nhiều hơn chút.”

Mặt của ta đột nhiên đỏ.

Bởi vì, xưng hô”Phu quân” này... Hiện tại tựa hồ hơi sớm?

Ý nghĩa lời nói của hoàng đế bệ hạ sâu sắc, có kế hoạch: “Hoàng hậu từ trước

đến giờ không gò bó, không nghe khuyên bảo, nhạc phụ đại nhân lại đã chết, hôm

nay trẫm là chồng thay cha, thực hành chức trách nuôi dạy, hoàng hậu không phản

đối chứ?”

Ta trợn to hai mắt, nói không ra lời.

... Ta phản đối có ích không? Ta rốt cuộc là đắc tội hắn nơi nào, mới để cho

hắn nghĩ ra nhiều cách dày vò ta như vậy?

Ta ôm đùi hắn khóc rống, chân thành kiểm điểm: “Bệ hạ, ta thật không phải cố ý,

ta chỉ là thuận miệng nói ra một câu, nào biết phụ tá của Dực Vương liền tự

hành suy đoán binh phù ở trên tay bệ hạ.”

“Ừ, trẫm thấy, những sách này hoàng hậu không chép chừng mười lần, sợ là học

không được?”

Ta quay đầu lại xem mấy chồng sách chồng chất thật cao kia, quay đầu trở lại

lại tiếp tục ôm đùi hắn lên tiếng khóc rống: “Bệ hạ, ta thật không phải cố ý...

Không phải cố ý muốn cắn ngươi, nếu không... Nếu không ngươi cắn trở lại đi?!”

Chép sách thì thôi đi? Còn mười lần, đây không phải là muốn chết sao?

Ta vén tay áo lên, đem cánh tay thoải mái đưa tới... Dù sao ta cũng sẽ không

đau.

Hắn nghiêm mặt, thuận thế hôn một cái trên cánh tay ta, ta sợ rụt cánh tay trở

về, rõ ràng nhìn thấy ham muốn trong mắt hắn.

Cũng không biết là hành động né tránh của ta chọc giận hắn hay sao, mắt phượng

của hắn nheo lại, suy nghĩ một chút lại nói: “Trẫm cảm thấy, hoàng hậu bỏ phí

việc học lợi hại, nên chép hai mươi lần đi? Ma ma dạy quy củ cũng phải tìm

nhiều mấy người, dứt khoát ở trong cung bị gả đi?”

...

Thật may là chuyện bị gả, cuộc đời này chỉ có một lần.

Ta phải chép sách hành hạ hai mắt biến thành màu đen, lại bị nhóm ma ma trong

cung hành hạ thống khổ không chịu nổi, ngủ có tư thế ngủ, ngồi có tư thế ngồi,

ngay cả đi bộ cũng phải lả lướt thướt tha... Ta cho tới bây giờ mạnh mẽ đâm

quen, muốn nổi giận lại khó ra ngoài, nhóm ma ma cực kỳ chú trọng lễ nghi với

ta, ta thoáng lộ ra ý oán trách, liền phần phật quỳ gối mười mấy người, trăm

miệng một lời tự trách: “Nô tỳ đáng chết, nương nương bớt giận!”

... Là bệ hạ bớt giận mới phải chứ?

Hoàng đế bệ hạ giống như khẩu phật tâm xà, có thời điểm rãnh rỗi sẽ ôm một

chồng sổ con ngồi một bên thưởng thức quẫn cảnh của ta, hết sức hả hê.

Ngày thứ sáu, ta rốt cục đau đến không muốn sống, ôm lấy hoàng đế hạ triều trở

về, chết không buông tay, khóc rống chảy nước mắt: “Bệ hạ ta sai lầm rồi! Bệ hạ

ta sai lầm rồi, cầu xin ngài cho nhóm ma ma này trở về bảo dưỡng tuổi thọ đi?

Ta hành hạ các nàng như vậy, ngộ nhỡ những ma ma này có mệnh hệ gì, lòng ta sao

mà yên tĩnh được?”

Nhóm ma ma hỗn loạn ngăn cản sau lưng ta: “Hoàng hậu nương nương, ngài như vậy

mất phượng nghi!”

Ta chui vào trong ngực hoàng đế bệ hạ, ôm hông hắn, đem trọn cái đầu rúc vào

trong ngực hắn, chết sống không chịu trở ra, hoàng đế bệ hạ khẽ cười một tiếng:

“Đều lui ra đi!” Những ma ma kia đồng loạt lui ra.

Hắn cắn răng chất vấn trên đỉnh đầu ta: “Có biết nàng sai ở đâu không?”

Mặt ta mờ mịt nhìn hắn.

Nên nhận sai ta hình như cũng đều nhận một lần, bất đắc dĩ hoàng đế bệ hạ không

chịu, ta cũng không có biện pháp.

Hắn hung hăng gõ một cái trên đầu ta, tức tối nói: “Đầu mõ tâm đá, thật là một

chút xíu cũng không sai! Hoàng hậu nương nương của trẫm, nàng trừ tín nhiệm

Đồng bá của nàng, đệ đệ nàng nhặt được kia, trên đời này, nàng có thể tin tưởng

nhiều hơn một người nữa hay không?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn.

Trên mặt hắn tựa hồ có ý giận bừng bừng, kéo lỗ tai của ta, hung hăng cắn một

cái ở trên mặt ta: “Trẫm không đáng giá để nàng tin tưởng vậy sao? Vừa có gió

thổi cỏ lay, nàng nhất định đem ấn tượng ban đầu mà nhận định, giống như là con

mèo xù lông, nhưng không chịu tin tưởng trẫm?”