Chương 17

Phượng Triêu Văn đuổi

toàn bộ cung nhân trong điện ra ngoài, ngồi ngay ngắn ở trước ngự án duyệt tấu

chương, sai ta bưng trà mài mực, cuối cùng hướng ngoài điện nghiêng mắt nhìn:

“An Dật, ngươi nói trẫm gϊếŧ Yến Bình được không?” Ánh mắt âm lạnh, sát khí dạt

dào.

Hôm nay ta thật cảm nhận rõ ràng nỗi khổ sở của “Thϊếp thân không rõ”. Ăn cơm

của chủ, làm nha đầu thông phòng để sống, hôm nay còn phải nói một quan Ngự Sử

có tâm trung quân ái quốc sao?

Yêu cầu này thật sự là quá cao với ta!

Ta quyết định đem lương tâm của mình để một bên trước, làm một lần tiểu nhân gi­an

nịnh.

“Bệ hạ, Yến Bình thật sự là đáng chết! Đã làm thần tử, nên có tự giác của thần

tử, sao có thể đã nhìn trong chén bệ hạ, còn băn khoăn trong nồi bệ hạ?”

Lông mày dài của Phượng Triêu Văn chau lên, “Ngươi không phải trò chuyện với

Yến Tướng quân thật vui sao? Sao há miệng ra liền muốn mạng của hắn? Ngươi

không phải do yêu sinh hận chứ?”

Vẻ mặt ta xem thường nhìn hắn, ủy khuất hận không thể nạo tường: “Bệ hạ, do yêu

sinh hận đó là chuyện phiếm mấy người kể chuyện trong trà lâu lấy ra dụ tiền

tài của người. Tội thần ta đã có tuổi, chỉ cầu ấm no là tốt rồi, cái gì yêu a

hận a, rất cao sâu khó lường rồi, so với cầu tiên đan còn lao lực hơn.”

Thấy hắn lộ ra thần sắc bán tín bán nghi, ta chỉ phải nghiêm mặt giải thích:

“Yến Tướng quân nghĩ gì từ trước đến nay khác hẳn với người thường, nói chuyện

với hắn giúp ta mở mang đầu óc.” Kinh nghiệm là vô tận, tuyên truyền chuyện xưa

chính là vì ngăn chặn mọi người tái phạm cùng một sai lầm mà bị mất đi cái mạng

nhỏ.

Từ trên người Yến Bình ta có thể hoàn toàn cảm nhận được dũng khí vuốt râu hùm

đối với hoàng đế bệ hạ đủ lớn cỡ nào. Bọn chuột nhắt nhát gan giống ta, vẫn nên

thành thành thật thật ở tại Trọng Hoa điện bưng trà rót nước hầu hạ mới là

thiết thực.

Quả thật ta đã từng liều lĩnh yêu, chẳng qua hiện nay ta cảm thấy được vẫn là

bảo trụ mạng nhỏ này mới là thực tế.

Phượng Triêu Văn có lẽ không hài lòng lắm đối với câu trả lời của ta, khuôn mặt

lạnh lẽo giống mặt hồ đóng băng, bóng bẩy đến mức thiếu điều cầm cái chùy gõ gõ

trên mặt hắn là có thể rơi xuống một đống vụn băng.

Hắn gọi Điền Bỉnh Thanh tiến đến truyền chỉ, lung lạc tấm lòng thần tử cực kỳ

thành thạo: “Nói cho Yến Tướng quân, trẫm sẽ chỉ hôn cho tướng quân một mối hôn

nhân hoàn mỹ, bảo tướng quân về nhà chờ.”

Lúc Điền Bỉnh Thanh truyền chỉ, thanh âm mơ hồ truyền vào trong điện, đầy đủ

thể hiện ý chí nhân ái như gió xuân nhẹ thổi vào mặt của hoàng đế bệ hạ, nếu ta

không phải trong điện, nghe được tiểu Điền nửa ôn nhu nửa thân thiết truyền

chỉ, có lẽ cũng sẽ cảm kích đầu rạp xuống đất, thề dốc lòng báo ơn vua.

Hắn sao có thể đem ý chỉ đằng đằng sát khí truyền thành ôn nhu hàm súc ân uy

đều có như vậy?

Một ngày này phá lệ dài dằng dặc, thật vất vả chịu đựng được đến thời gi­an

buổi tối, ta thừa dịp Phượng Triêu Văn đi rửa mặt, dũng cảm chồm lên giường

rồng, tại trên giường rồng rộng rãi thoải mái lăn qua lăn lại, cả người chôn ở

đệm chăn gấm vàng sáng mềm mại thoải mái khoái hoạt khó có thể buông tha, thở

dài trong lòng: thật sự là một đêm không ngủ như cách ba thu a!

Ta đang lăn lộn vui vẻ, bị người níu lấy gáy lật ra, trên người bị một thân thể

trầm trọng đè lên, ngũ quan tuấn mỹ của Phượng Triêu Văn gần ngay trước mắt,

không đợi ta thở dốc, nụ hôn như nghiêng trời đảo đất liền tiến tới, ở đâu còn

có chỗ cho ta giãy dụa?

Chìm chìm nổi nổi, ta giống như nghe được hắn đang trầm thấp chất vấn: “Gả cho

Yến Bình sao? Trẫm không cho ngươi như ý!” Lời nói trẻ con như vậy…, tại sao có

thể là lời nói xuất ra từ Phượng Triêu Văn?

Ta cảm giác toàn thân mình đều bị tháo khớp một lần, không một chỗ không mỏi

nhừ, không một chỗ không đau. Ngay cả trong mộng cũng thở dài chính mình mệnh

khổ, thời điểm ngủ thật say, ta mộng thấy cha.

Ánh mắt cha ta nhìn ta rất là bất mãn, tuy chưa từng dựng râu trừng mắt, trong

tay cũng chưa từng giơ then cửa, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng ta lại

chột dạ, giống như mình sai lầm nghiêm trọng, chưa từng hối cải.

Ta ở trong mộng dùng sức tỉnh lại, cha lại một ngụm phun ra rất nhiều máu, tung

tóe tràn đầy mặt mũi ta, loại cảm giác nóng bỏng, cháy đến tận sâu trong lòng

ta. Ta ra sức lau đi, nhưng cha giống như dòng suối máu, phun mãi không ngừng.

Ta hét lớn một tiếng: “Đừng phun nữa!” Vừa hoảng hốt vừa đau lòng, giống như bị

người nắm chặt lấy trái tim, thở không ra hơi, đau cơ hồ muốn hít thở không

thông, bên tai có người dùng sức lay ta: “Tỉnh... Tiểu Dật... Tỉnh...”

Nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng, giống như sau một giây nữa

sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực, đầu như nứt ra, toàn thân như kim đâm, trước tầm

mắt, vô số hình ảnh như thủy triều tràn vào trong đầu, đầu óc chật hẹp giống

như cũng bị chen chúc, nổ tung.

Ta hét thảm một tiếng “A”, ôm đầu co lại, trên giường dùng sức cuồng la, thanh

âm thê thảm ngay cả ta cũng chấn động.

Làm ta hoàn toàn tỉnh lại.

Sau lưng dán lên l*иg ngực rộng lớn, đem ta ôm chặt vào trong ngực, ôn nhu nhẹ

dỗ: “Tiểu Dật, đầu lại đau? Đừng sợ, ta trong này, ta trong này...”

Cảnh này giống như đã lâu, đã lâu đến mức ta nghĩ, sẽ cảm thấy chẳng qua là

giấc mộng.

Trên người ta chưa bao giờ đau đớn, tại sao có thể có cảm giác đau đầu như nứt

ra?

Nhưng trí nhớ của ta có đôi khi kỳ thật vô cùng không đáng tin, từ xa xưa tới

nay, ta có tật xấu mà xấu hổ khi mở miệng... Đó là bừa bãi.

Việc này, tại lúc đầu ta cố gắng vào núi đi săn, lại tự ngã ở trong núi, sau

khi bị Tiểu Hoàng tìm trở về, hắn liền chớp mắt to hỏi ta: “Tiểu Dật, ngươi ngốc?”

Ta làm sao có thể ngốc?

Ngốc chính là hắn!

Ta chỉ ngẫu nhiên ngu ngốc một chút. Ví dụ như đang đi trong rừng, ta hoảng hốt

cảm thấy là đang theo cha đi săn, nhưng cha đuổi theo một con hổ, để ta lưu tại

tại chỗ, vì vậy ta tại nguyên chỗ đó ngơ ngác chờ, đợi mãi, cha mới trở lại.

Lúc ấy ta còn trách móc ông: “Cha, muốn Dật nhi đói chết sao?”

Khi ta tỉnh táo, nhớ rõ chính mình muốn đi săn cho Tiểu Hoàng ăn, nhưng lúc hồ

đồ đứng yên ở đó chờ cha dẫn về nhà, lại không đợi được cha ta, mà là Tiểu

Hoàng nửa ngốc nghếch.

Cho nên về sau hắn chết sống không chịu để cho ta vào núi đi săn, chỉ cần ta

vừa đi, hắn ngồi ngay trên mặt đất, hai tay ôm một cái chân của ta, chết sống

không chịu buông tay.

—— một chiêu này nhưng thật ra là năm đó ta dùng để đối phó cha ta, không nghĩ

tới Tiểu Hoàng đứa nhỏ này dễ dạy, rất nhanh liền vận dụng thuận tay, thành

thạo vô cùng.

Có đôi khi trong đầu của ta sẽ có mảnh nhỏ ký ức đứt quãng hiện về, như trong

tích tắc mới tỉnh vừa rồi, ta nhớ được rành mạch, trước trận vạn quân, Phượng

Triêu Văn một giáo đâm về phía ta, ta giơ thương lên đỡ, sau lưng bị người nện

một búa nặng nề... Vì vậy Phượng Triêu Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm cây giáo

của mình đánh lên đầu ta...

Trước khi bất tỉnh ta đang suy nghĩ gì?

Hiện tại nghĩ tới, biểu lộ kinh ngạc đó, như thế nào cũng không nên xuất hiện

trên mặt Phượng Triêu Văn a!

Hai quân gi­ao chiến, nếu đánh trúng tướng quân đối phương mà lại kinh ngạc,

nếu như gϊếŧ tướng quân đối phương, có phải là muốn tự sát để tạ tội?

Đương nhiên Phượng Triêu Văn cũng không có tự sát tạ tội, lúc ấy ta lập tức rơi

xuống, thiếu chút nữa bị loạn quân đạp thành bùn, chưa từng nghĩ, lại ngã vào

trong ngực một cái khôi giáp cứng rắn... Khôi giáp trên người Phượng Triêu Văn

đập đến răng của ta, ta ngậm miệng đầy máu tanh, phun ra một bún máu thật to...

Ta ôm đầu ngồi ở trên giường, bên cạnh có thân thể ấm áp mà quen thuộc của nam

nhân dựa tới, có lẽ là ban đêm, ngay cả thanh âm cũng ôn nhu đến kỳ lạ: “Tiểu

Dật, đầu ngươi lại đau?”

“Ta mộng thấy ngươi một giáo đánh ta xuống ngựa, sau đó đem ta bắt làm tù

binh.”

Kỳ thật chuyện này về sau ta ra sức tránh không muốn nhớ tới, ngẫu nhiên cũng

sẽ quên. Sự việc này làm cho ta từ đó về sau không còn nhìn rõ Phượng Triêu

Văn, không biết là xem hắn như kẻ thù hay bằng hữu để mà đối đãi?

Ta cũng biết mình làm việc có đôi khi không theo cách thức gì, toàn bộ do công

lao của vết thương trên đầu. Tuy chưa từng đem óc quăng ra, nhưng ngẫu nhiên ta

sẽ phạm phải tật xấu hồ đồ này.

Một đôi cánh tay cứng rắn vòng lên, ôm chặt ta trong ngực, thanh âm trầm thấp

sau lưng, quả thực như đang phàn nàn: “Ngươi tiểu ngu ngốc, ta nghĩ đến ngươi

tránh đi, lại chỉ dùng năm thành lực.”

... Cho nên về sau ta bị Phượng Triêu Văn bắt làm tù binh, tại quân doanh Đại

Tề dưỡng thương nửa năm.

Hôm nay chắc là do hành động cầu thân của Yến Bình dọa ta, lúc ấy chỉ cảm thấy

trong lòng bị tảng đá đè ép, từ trong mộng bừng tỉnh, giờ phút này lại hoàn

toàn tỉnh táo, toàn bộ đều nhớ lại rồi.



Ba năm trước đây, tiên đế mất, để lại cục diện rối rắm cho Tiểu Hoàng.

Tiên đế đi vội vàng, cũng không định ra nhϊếp chính vương, vì vậy mâu thuẫn của

cha ta và Yến bá bá đã đến tình trạng gay cấn. Hai người đều lôi kéo một phe

triều thần, tranh giành vị trí nhϊếp chính vương này.

Ta từng khuyên cha ta: ngài không có con trai, cho dù trở thành nhϊếp chính

vương, cũng không có truyền nhân, nhúng tay làm gì?

Lúc ấy cha cười ha hả dùng sức vỗ một cái trên đầu ta: tiểu tử ngươi biết cái

gì?

Ta rõ ràng là nữ, hắn tự lừa mình dối người nuôi ta như con trai, lại còn dốc

hết sức lực muốn bồi dưỡng ta thành người nối nghiệp nhất đại quyền thần... Ta

thật lo lắng cho vận mệnh tương lai Đại Trần Quốc!

Tiểu Hoàng là một kẻ ngốc, hơn nữa ta là quyền thần gà mờ, không ra mười năm,

chỉ sợ Đại Trần sẽ bị Đại Tề thu phục.

Khi đó ta tính toán sai lầm về sức chiến đấu của Đại Tề, đối với tiền đồ vẫn

tương đối lạc quan.

Kết quả cuối cùng cha thắng, ngồi trên bảo tọa nhϊếp chính vương, dưới hai

người, trên vạn người.

Tiểu Hoàng không có hoàng hậu, còn nhỏ tuổi, một vị khác là thái hậu, mẹ Tiểu

Hoàng.

Nói về thái hậu nương nương, đó là một vị lợi hại, cả ngày cười đến mặt mũi

hiền lành, làm chuyện thật sự không dám cho người ta tùy tiện gật đầu. Thời

điểm tiên đế bệnh tật, các vương tử trong hậu cung chỉ trừ Tiểu Hoàng, còn lại

đều đã xảy ra ngoài ý muốn...

Ta vụиɠ ŧяộʍ hỏi cha ta, tiên đế có phải cũng là do thái hậu “Ngoài ý muốn”

không?

Cha ta trừng ta, nặng nề gõ một cái trên đầu ta: “Không cho phép nói mò, từ nay

về sau không có việc gì đừng chạy đến cung thái hậu!”

Sau khi ông lên làm nhϊếp chính vương, đặc biệt bận rộn, khó bớt được thời giờ

nổi giận đối với ta. Ta cảm thấy, kỳ thật ông làn nhϊếp chính vương rất tốt, ít

nhất bận rộn sẽ không quản chặt ta được, hai cha con thật nhiều ngày không gặp

mặt được một lần.

Ta cũng bận rộn nhiều việc.

Đoạn thời gi­an kia, Yến Bình thường thỉnh thoảng vào cung đi đọc sách cùng

Tiểu Hoàng, cư xử đối với ta cũng thân thiết. Từ khi tiên đế mất, Tiểu Hoàng

liền từ Đông cung chuyển đến Trọng Hoa điện. Có đôi khi ta rời đi Trọng Hoa

điện, hắn cũng cùng đi theo ra ngoài, vẻ mặt ôn hoà trò chuyện với ta vài câu.

Đây là thời điểm hoà hợp nhất sau ba năm ta cưỡиɠ ɠiαи hắn, ta mừng rỡ đến đầu

óc choáng váng, nghiễm nhiên không phân biệt nam bắc tây đông, chỉ cảm thấy

trời xanh khí mát, vạn vật vươn mình, đều trưởng thành rất tốt.

Khi đó ta cảm thấy được... Tiên đế chết thật là hay!