Chương 1

Chuyện thật ra là như thế

này, Tiểu Hoàng mà ta nuôi có trộm một cái đùi gà nhà người ta, kết quả ta bị

bắt vào ngục.

À, đương nhiên,trong quá trình đó có vài phần rất khúc chiết.

Chủ nhân đùi gà quyết không buông tha, muốn Tiểu Hoàng con ta trả cho hắn một

cái chân[1].

– thuận tiện nói rõ, Tiểu Hoàng nhà ta không phải chó Tiểu Hoàng, là người

(=]]).

Đùi gà và chân người, sao có thể đánh đồng?

Đây không phải là chủ nhân đùi gà chiếm lợi lớn của ta sao? Hắn cũng thật đen

tối!

Nhưng hiển nhiên chủ nhân đùi gà không biết đến điểm này. Hắn béo tròn, bụng to

như cái bồ, nhìn bộ dáng như bảy tám tháng sắp sinh. Sờ một chùm râu chuột dưới

cằm, rung đùi đắc ý: “Điêu dân hoang dã! Phải gi­ao cho huyện đại lão gia nơi

đây thẩm vấn!”

Ta trợn mắt xem thường, tỏ ra khinh rẻ! Nếu là ba năm trước kia, ông đây không

thể không tiến lên đạp nát bụng hắn. Tuy thằng nhãi này cực lực giả nhã nhặn,

nhưng không ai không biết rõ hắn là một tên du côn, gả em gái cho huyện đại lão

gia làm thϊếp, mới có chút uy thế hôm nay.

Cuối cùng, ông đây là người kinh thành chính tông, hắn mới là điêu dân lớn lên

ở xứ khỉ ho cò gáy này! Cả nhà của hắn đều là điêu dân xứ khỉ ho cò gáy!

Đáng tiếc Tiểu Hoàng thật đáng thất vọng. Bị một đám gia đinh như lang như hổ

của anh vợ ỷ thế huyện đại lão gia nhào tới, hắn lại ôm đầu, ra sức chịu đánh,

trong miệng còn cắn đùi gà không tha, hàm hồ hô loạn, nghe vào ở bên trong tai

ta, rõ ràng là: “Tiểu Dật... Cứu mạng!”

Nhìn cảnh này, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. Ta vốn hẳn là nên

chửi ầm lên, thuận tiện đứng lên chặt cái tay ăn trộm đùi gà của Tiểu Hoàng,

sau đó lại hung hăng đạp hắn mấy cước, đánh thành một đầu heo, làm cho hắn ngay

cả cha mẹ là ai cũng không nhớ ra được.

Nếu là ba năm trước đây, đối với một trăm lẻ tám món ngự thiện của hoàng cung

Đại Trần, Tiểu Hoàng còn muốn kén ba chọn bốn, rụt rè không chịu hạ đũa, nếu

biết trước hôm nay đói khổ, không biết có thể quý trọng những ngày tốt lành

trong quá khứ kia hay không?

Cho nên, Tiểu Hoàng thật ra là tiểu hoàng đế, họ Tần.

Hắn tồn tại thần kỳ tựa như Tấn Huệ đế[2] mà

trên sách sử nói “Dân không có cốc mễ[3], sao không ăn thịt?”

Trong lòng ta vừa tức giận, bất bình nguyền rủa: ai bảo kén cá chọn canh, ai

bảo ngươi trộm đồ, ai bảo ngươi chê cơm ta làm không thể ăn... Đúng là báo ứng!

Ngươi sớm biết hiện tại lưu lạc tới ngày này, năm đó lại hành hạ cung nữ thái

giám khuyên ăn tới mỏi miệng gãy lưỡi? Vừa tiến lên, đá từng cái, đạp ngửa mấy

gia đinh.

Ngày hôm nay mẹ của anh vợ ỷ thế huyện thái gia làm thọ năm mươi tuổi, anh vợ

này mặc dù mang theo vợ con vào thành nhiều năm, nhưng mẹ già hắn lại cứ mang ý

nghĩ chất phác lá rụng về cội, khăng khăng không chịu chuyển chỗ ở.

Đại khái là Huyện thái gia quá mức sủng vị tiểu thϊếp kia, bỏ tiền xây một toà

nhà gạch xanh ngói trắng[4] ở chỗ

này cho mẹ vợ, vừa vặn cách mười mét với nhà rách của ta và Tiểu Hoàng.

Hôm nay vừa đúng hướng gió, ta bưng một mâm rau xào khét lên bàn, bốn bức tường

hở trong nhà của chúng ta liền tràn ngập mùi thịt... Vì vậy Tiểu Hoàng men theo

vị thịt rời nhà đi ra ngoài.

Chờ ta hờn dỗi bới mấy muôi cơm nửa chín nửa sống, lại đuổi theo ra, Tiểu Hoàng

đã ra tay, biến thành cục diện như bây giờ.

Anh vợ của huyện đại lão gia gần hai năm nay có thêm vài phần sĩ diện tại thị

trấn, ước chừng là chưa từng chịu qua cơn giận không đâu này, thấy ta vô cùng

lưu loát đạp ngã bảy tám gia đinh, trên mặt tròn béo lập tức giận thành màu gan

heo, nhìn rất vui mắt, nhưng lời nói ra miệng thật chẳng thân thiện.

“Kêu tất cả mọi người trong nhà đi ra, nếu hôm nay ta không bắt hai gã quê mùa

vào đại lao, ta liền viết ngược chữ Hà!”

Anh vợ ỷ thế này họ Hà.

Ta vừa suy nghĩ xem hắn viết chữ Hà ngược lại sẽ ra chữ gì, vừa tay không vật

lộn cùng mười gia đinh xách côn cầm đao nhào lên. Kỳ thật cái này cũng không có

gì, nhớ năm đó trên chiến trường ta đối mặt cũng không chỉ là vài quân lính tản

mạn, cầm thương dài, không như bây giờ... Khụ, hảo hán không đề cập tới quá khứ

dũng mãnh, quên đi.

Kỳ thật cũng trách ta, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch[5] – ngay cả tiền ăn cơm còn không có, nào có tiền mua

lịch – đang lúc ta cao hứng đánh lộn, bên tai truyền đến “vèo” một tiếng, ta vô

ý thức né tránh, nhìn theo hướng âm thanh, nhất thời thần hồn đều mất, ngốc

đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, chỉ cảm thấy trên đầu có một cỗ xung lực, dây cột tóc liền rơi

xuống, đầu tóc rối bời xõa tung, Tiểu Hoàng thê lương kêu một tiếng: “Tiểu

Dật...” Một dòng máu nóng liền từ trán của ta chảy xuống, thuận tiện dán ở mắt

chó hận không thể mù của ta.

Người bắn ta một mũi tên, giờ phút này đang đường đường bước đến bên cạnh ta.

Bộ dạng khiến cho ta động lòng giống như nhiều năm trước, lỗi lạc như ngọc,

nhanh nhẹn bước tới.

Ta đứng ngơ ngác tại chỗ, vô ý thức sờ sờ khuôn mặt già nua của mình, trải qua

ba năm đồng ruộng, không ngoài dự đoán ta già đi rất nhiều.

Người xưa gặp lại, quả nhiên càng thêm xấu hổ.

Mười gia đinh phía sau ta chớp lấy cơ hội, loạn côn vung lên, lập tức đánh ta

ngã trên mặt đất. Ta lảo đảo, ngã xuống đám bụi,áp nửa bên mặt xuống mặt đất

lạnh như băng, bộ dáng thập phần chật vật, trong tầm mắt, một đôi giày da hươu

chế tác cực kỳ tinh tế chậm rãi tới gần.

Ừ, ba năm trước kia, trên chân ta cũng mang một đôi giày chế tác hoàn mỹ như

vậy, chẳng qua hiện nay chân ta mang chỉ là một đôi giày rơm, đá lên người cũng

thật sự không có lực. Khó trách ta lại thua.

Người nọ tới gần, cúi người xuống, sóng mắt luân chuyển, rồi lại thẳng người,

không đếm xỉa tới nói: “Vũ huyện lệnh, người này là khâm phạm quan trọng đang

bị truy nã, áp tải vào đại lao trông giữ, đừng cho hắn chết!”

Vũ Huyện lệnh theo sát phía sau hắn, ưỡn bụng còn lớn gấp đôi so với tên anh

vợ, cung kính tiến lên, nịnh nọt nói: “Dạ, đại nhân! Hạ quan sai người áp giải

hắn!”

Nghe nói hiện nay Đại Tề chính trị thanh minh, non sông an nhàn. Hắn già như

vậy, béo như vậy, ngu xuẩn như vậy, lại cũng có thể làm quan? Ta cho rằng, thủ

hạ của người kia không nên là loại quan này!

Có thể thấy được việc đời khó đoán!

Ta bị hai gã sai dịch nâng cánh tay, không chút khách khí lôi đi, đang thất tha

thất thểu đi hai bước, Tiểu Hoàng liếʍ qua liếʍ lại khúc xương gà vốn đã bị gặm

sạch sẽ trong tay mới lưu luyến ném đi, lau hai tay đầy dầu mỡ nhào tới, níu

chặt lấy vạt áo của ta, rống lớn nói: “Không cho phép mang tiểu Dật đi, mang

hắn đi, ai nấu cơm cho ta ăn?”

… Ta cực kỳ hối hận khi xưa rời đi hoàng cung Đại Trần, lại liều chết liều sống

dẫn theo hắn ra.

Ta ở bên cạnh đánh nhau với người vì một cái đùi gà, hắn lại gặm đùi gà xem

cuộc chiến, ý nghĩ trợ chiến cũng chưa từng có.

Hắn tỉ mỉ dò xét Tiểu Hoàng vài lần, rốt cục bừng tỉnh hiểu ra, cười khẽ một

tiếng: “Nguyên lai là bệ hạ a! Bọn thần nghĩ đến người đã táng thân trong trận

lửa lớn tại Trần vương cung kia rồi!”

Khi hắn cười rộ lên, cặp con ngươi ôn nhuận kia thật là đẹp mắt, từ ái như nhìn

anh em ruột thịt.

Kỳ thật cũng không trách mắt hắn vụng về. Hắn từ trước đến nay có bản lĩnh nhìn

qua không quên, chủ yếu là người chăn nuôi như ta không quá mát tay, nuôi một

thiếu niên trắng béo thành Tiểu Hoàng gầy như hôm nay, nghe thấy thịt liền hai

mắt tối sầm, thích đến mức chẳng thể ngăn cấm. Hơn nữa quần áo tả tơi, nhìn thế

nào cũng khó có thể tưởng tượng đây là thiếu niên Thiên Tử đã từng ngồi ở trên

ghế rồng cao cao trong hoàng cung Đại Trần.

Tiểu Hoàng nghe nói lời ấy, mới tỉ mỉ dò xét hắn một phen, sau nửa ngày, kinh

hỉ lên tiếng: “Thừa tướng gia ca ca! Thừa tướng gia Yến Bình ca ca!”

Ta càng xấu hổ muốn chết!

Hắn sao có thể lộ ra một bộ xa quê gặp bạn cũ, mà bạn cũ này chắc chắn cứu

người ngu như hắn trong nước sôi lửa bỏng?

Cuối cùng kết quả chính là ta và Tiểu Hoàng đều vào nhà tù.

Thị trấn nho nhỏ, nhà tù kế hai chúng ta kín người hết chỗ, chỉ có hai người

chúng ta được ở riêng một gi­an, mặt đối mặt có thể nhìn tới đối phương, tuy

nhà tù rất thối, nhưng hiển nhiên xem như đãi ngộ dành cho khách quý.

Tiểu Hoàng từ trước đặc biệt bắt bẻ với ăn, mặc, ở, đi lại, ba năm này bị ta

cường lực cải tạo, đã dưỡng thành mỹ đức thích ứng trong mọi tình cảnh, hắn lại

gặm đùi gà, ước chừng không quá đói, ngã đầu liền nằm ở trên đống cỏ khô kia,

không bao lâu liền khò khè ngáy ầm ầm, ngay cả chuột tìm ăn đêm trong lao đều

bị tiếng ngáy của hắn làm sợ tới mức đi đường vòng.

Đáng thương trong bụng ta trống trơn, đói bụng đến muốn ngủ không được, đầu tuy

đã được quấn băng vải thô, nhưng cỏ khô dưới thân có mùi lạ nói không nên lời,

bóp cái mũi bi thương, mong đợi của phụ thân đối với ta lúc trước chính là lên

được triều đình, làm quan chân chính. Không ngờ hôm nay ngược lại biến thành

lên phòng khách, xuống nhà tù.

Đang đau khổ suy tư thức ăn trên bàn cơm trong nhà ba năm trước đây, một hồi

tiếng bước chân xa xa, từ đường đá xanh trong lao mà đến, chân này bước nhanh

nhẹn, ta nghe vào trong tai lại rất tinh tường, không khỏi mừng rỡ.

Người nọ đi tới gần, ta liên tục hô to, mừng rỡ: “Yến Tướng quân Yến Tướng

quân, chết đói, nhanh lấy một ít thức ăn, chết đói ta ngươi không thể báo cáo

kết quả công việc.”

Bước chân hắn chậm lại, hiển nhiên không thể lý giải nguyện vọng hèn mọn của ta

đây, càng không thể lý giải nhiệt tình mãnh liệt của ta từ đâu mà đến. Chỉ dùng

một đôi con ngươi cô đơn bình tĩnh nhìn ta nửa ngày, đại khái cảm thấy ta thật

sự không có thuốc nào cứu được rồi, mặt lạnh quát lớn: “An Dật, ngươi không thể

có đầu óc?”

Ta mờ mịt nhìn qua: “Ăn không được, sắp chết đói, có đầu óc để làm chi?”

Trên mặt hắn hiện ra thần sắc khinh bỉ, rõ ràng nhìn ta giống như ánh mắt ta

nhìn đứa ngốc Tiểu Hoàng. Nhưng bởi vì Tiểu Hoàng kỳ thật không hiểu nhiều ánh

mắt này, trước kia ta nhìn hắn, hắn tất nhiên nhào lên, liếʍ nước miếng lên mặt

ta, không để ý ta cực kỳ bại hoại, cực chân thành cực thân mật cực ngu đần biểu

đạt vui sướиɠ: “Tiểu Dật, ta biết rõ ngươi tốt nhất!”

Ta ghét bỏ lau lau nước miếng trên mặt, “Ta tốt chỗ nào?”

Biết rõ hắn kỳ thật một mực ngôn ngữ ngốc, căn bản nói không nên lời gì, nhưng

vẫn căm tức trong lúc vô tình bị hắn chiếm tiện nghi.

Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, nắm chặt lấy từng ngón tay: “Nếu không có tiểu Dật,

ta sẽ không không cách nào hoàn thành việc học Thái úy bố trí. Nếu không có

tiểu Dật, trong điện trống rỗng, buổi tối ta ngủ sẽ sợ hãi. Quan trọng nhất

là... Tiểu Dật thơm mềm, ôm ngủ thật thoải mái...”

Ta hổn hển, hung hăng gõ một cái trên đầu rồng của hoàng đế bệ hạ, hầm hầm

quát: “Bệ hạ, thần không phải đồng tính!”

Hắn chớp một đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngây thơ vô hại, không ngại học hỏi

kẻ dưới: “Tiểu Dật, đồng tính là cái gì?”