Dọc đường đi, Lục Tuân và Tiền Duy không nói với nhau lời nào, nhịn mãi cho đến khi về sở, Tiền Duy rốt cục không nhịn nổi nữa: "Lục Tuân, đến bao giờ tôi mới không phải tăng ca như thế này nữa?"
Lục Tuân trầm mặc một lát, lúc Tiền Duy cho rằng anh sẽ không trả lời, Lục Tuân lại mở miệng: "Chờ đến khi tôi có bạn gái đi."
"Nói thật nhé, anh vẫn ghi hận thời đại học tốt đẹp bị tôi giật mất cơ hội yêu đương đấy à?"
"..."
Đây rõ ràng là thù dai mà..
"Chúng ta không thể làm hòa.." Tiền Duy cẩn thận tìm lời nói, "Nối lại tình xưa sao? Sau đó cùng nhau làm giàu cùng nhau kiếm vợ sao?"
"Vì vậy cô tính làm thế nào để bù đắp cho tôi?" Sắc mặt Lục Tuân bình tĩnh không đổi, thế nhưng cuối câu lại mang thêm một chút tình cảm vi diệu, khó nói. Tiền Duy còn chưa kịp nghiên cứu tìm hiểu, chút tình cảm ấy lại biến mất không dấu vết tựa như vệt khói nhẹ không đáng để tâm.
Đối với vấn đề này của Lục Tuân, Tiền Duy á khẩu không trả lời được, cô thiết nghĩ, thế này đúng là làm khó cho cô quá rồi. Cô thật sự không có biện pháp đền bù cho Lục Tuân, người không thể bù cho anh ta, thanh xuân tươi trẻ lại càng chẳng thể bù, làm sao mà bù được bao nhiêu năm sống trong đau khổ, cầu tình mà không được của người ta đây. Cho dù hiện tại Mạc Tử Tâm có độc thân đi chăng nữa, với cái tính tẻ nhạt thiếu muối bao năm không đổi của Lục Tuân mà nói, một chút kỹ năng tán gái anh ta cũng không có, thật sự không chắc có thể làm rung động chân tâm của giai nhân, ôn lại chuyện cũ thêm lần nữa.. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Nói qua nói lại một lát, lại nói thẳng vào tử lộ, Tiền Duy quyết định ngậm miệng không nói nữa, cứ như vậy, Lục Tuân như Chu Bái Bì đưa Tiền Duy về Sở luật. Đương nhiên, anh tàn nhẫn với Tiền Duy nhưng cũng là tàn nhẫn với chính mình, Tiền Duy tăng ca, anh cũng vào phòng đóng cửa xử lý văn kiện.
Tiền Duy nhìn thoáng qua đồng hồ trước mặt, lại oán hận mà nhìn sang cái phòng vẫn sáng đèn của Lục Tuân, giận hờn nghĩ, tăng ca thì tăng ca đi, tôi đây quyết tâm đối nghịch với anh, anh muốn tôi xem vụ án hỗ trợ bào chữa của anh, tôi càng bỏ đó nghiên cứu án bệnh viện của tô trước, xem anh làm gì được!
Tiền Duy cứ nghĩ ngày ngày sẽ bị Lục Tuân nhìn chằm chằm bắt tăng ca. Cũng may đã đến cuối năm hơn nữa Lục Tuân vì một vụ án công ty xây dựng phá sản nên ngày hôm sau phải đi công tác. Tiền Duy cũng vội vàng xử lí hết thảy các công việc của năm trước, nhưng chả biết bị làm sao, gần đây làm việc gì cũng không thuận lợi, án kiện bị thua vài vụ không nói, đời sống hàng ngày còn gặp trúng vận dẫm phân chó, nửa giờ trước mới từ vua bát quái Lưu Thi Vận biết được Mạc Tử Tâm mấy ngày trước vẫn còn độc thân thế mà nay đã có bạn trai mới, thậm chí còn kết hôn luôn rồi! Tiền Duy thật không dám tưởng tượng sắc mặt của Lục Tuân sau khi biết việc này, càng không dám tưởng tượng sau khi Lục Tuân đi công tác về nhớ tới thù mới lại thêm hận cũ sẽ dùng cách gì để dằn vặt hành hạ mình, tương lai thật sự bi thảm không lỡ nhìn.
Ngày hôm nay, sau khi Tiền Duy gặp xong một khách hàng ở ngoại thành, đang chuẩn bị gọi xe quay về Sở luật, vừa quay đầu liền thấy mấy chữ cái to xuất hiện ở phía đối diện "Sơn trang An Lan". Tiền Duy lập tức nhớ tới gian miếu linh thiêng từ miệng mấy đứa thực tập sinh hôm trước, cô xem đồng hồ, tự thấy bản thân cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền quyết định đi miếu cầu đổi vận. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Tuy rằng chỉ là một cái miếu nhỏ, nhưng lại vì tiếng tốt vang xa, nên người đến rất đông, chỉ muốn quỳ lạy vài cái cũng phải xếp hàng chờ lượt.
Trong lòng Tiền Duy tuy rằng không tin vào mấy cái nghi thức này cho lắm, thế nhưng đến cũng đã đến rồi, cứ quỳ xuống thử vận xem sao.
"Thần linh ơi, cầu ngài cho con cái án nguyên kiếm được bộn tiền đi ạ!"
"Không không không, vẫn là cầu ngài mang những chuyện cũ cuốn đi theo gió, để Lục Tuân có thể cùng con bắt tay làm hòa!"
"Ai da, không được không được, vẫn là cầu ngài trước tiên giúp Lục Tuân và Mạc Tử Tâm nối lại duyên xưa đi ạ, làm cho Mạc Tử Tâm nhanh chóng li hôn, sau đó cùng Lục Tuân sánh bước bên nhau!"
Tiền Duy lải nhải cầu nguyện cả nửa ngày trời, rốt cục lòng tham không đáy, hết ước cái này lại cầu cái khác, quỳ trên đất mãi cũng chưa có dấu hiệu muốn đứng lên làm cho bác gái xếp hàng phía sau nhịn không được oán trách. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
"Cô gái à, cô nhanh nhanh một chút đi! Cái miếu này tuy rằng linh nghiệm, nhưng cũng có giới hạn đấy, nguyện vọng gì cũng chỉ có thể ước một cái thôi."
"Vậy thì cầu cho con có thể quay lại cái năm 19 tuổi kia để không gây chuyện đắc tội với Lục Tuân đi! Chỉ cần nguyện vọng này thôi ạ!" Tiền Duy chắp tay trước ngực, mười phần thành kính.
Lúc đó Tiền Duy căn bản không hề nghĩ tới, chính mình chỉ thuận miệng cầu thế, vậy mà nguyện vọng lại thành sự thật.
Cô thật sự quay lại năm 19 tuổi ấy, chẳng qua là trở lại theo cách không khiến người ta vui cho lắm.
Ngay khi Tiền Duy đi ra khỏi miếu, di động báo nhận một cái tin nhắn, vừa cúi đầu nhìn một cái, vậy mà tin nhắn lại đến từ ông chủ Lục Tuân, cô nào dám thất lễ, vội vàng mở máy vừa xem vừa đi về phía trước, đi đường không quan sát hậu quả chính là, một bước giẫm vào không khí, Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng, liền cứ thế ngã xuống một cái hố đang thi công trên đường.
Trước khi mất hoàn toàn ý thức, trong đầu Tiền Duy chỉ có ba ý nghĩ.
Thứ nhất, tuyệt đối không nên vừa đi đường vừa xem di động! Chết chắc luôn!
Thứ hai, cái hố này là của đội thi công nào thế! Thi công mà không đặt cái biển cảnh báo là sao? Căn cứ vào trách nhiệm của các bên thi công, tại nơi công cộng hoặc trên đường giao thông đào hầm, tu sửa lắp đặt các thiết bị phương tiện dưới lòng đất, không lấy tiêu chí an toàn làm đầu tạo thành tổn thất cho người khác, bên thi công phải chịu toàn bộ trách nhiệm a! Tại sao con người ta không thể có một chút văn hóa pháp luật và chút đạo đức nghề nghiệp như thế chứ?
Thứ ba, muốn sống lại cũng chỉ là nói vậy thôi, chứ tôi đâu thật sự muốn chết!