Đáng tiếc dù có trốn sau lưng Tiền Xuyên vào nhà ma thì Tiền Duy vẫn không có tiền đồ bị những con “ma trơi” bất chợt xuất hiện hù dọa, cùng với những cái bóng quỷ dị bên trong nhà ma, thỉnh thoảng lại có những mùi tanh như máu phảng phất đâu đây khiến người ta như muốn tè ra quần, Tiền Duy vốn đã trong tình trạng căng thẳng cực độ, bỗng lại bị những nhân viên trong nhà ma với gương mặt hóa trang đáng sợ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh lúc nào không biết kéo cô tới cực hạn cuối cùng. Cô cũng chẳng kềm chế được nữa, mở miệng gào thét như điên, càng thêm bi kịch là, giờ phút này có không ít sinh viên nữ cũng có phản ứng như Tiền Duy vì bị những con “Quỷ” đuổi theo mà chạy trốn tán loạn, lần này trong lúc rối loạn Tiền Duy đã bị đám người kia tách ra khỏi Tiền Xuyên.
Tiền Xuyên nói không sai, cô sợ ma, từ nhỏ Tiền Duy đã sợ bóng đêm và ma quỷ rồi, lớn bằng ngần này cô cũng không dám xem phim kinh dị.
Có lẽ là vì Tiền Duy phản ứng quá mạnh mẽ, Tiền Xuyên rốt cục cũng nhớ ra chuyện đó, khi Tiền Duy bị dọa đến run lẩy bẩy cả người, có một bàn tay vươn về phía cô, trong bóng đêm nắm chặt tay Tiền Duy, cô ngẩng đầu mơ hồ nhìn thấy dáng người thẳng tắp của Tiền Xuyên lẫn trong đám người, anh rất cao, lẫn trong bóng đêm, cho dù không thấy rõ mặt, cũng có ảo giác anh như ngọn hải đăng giữa đại dương, Tiền Duy mau chóng kéo tay Tiền Xuyên , tay anh vừa rộng lại ấm áp, vừa chạm vào đã khiến cô ảm thấy an lòng. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tiền Duy nắm tay Tiền Xuyên, bất tri bất giác cô chợt nhận ra em trai cô cũng đã trưởng thành rồi, bàn tay Tiền Duy giờ này nằm gọn trong tay anh, từng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, sau sự vui mừng vừa rồi thì trong lòng chỉ còn sót lại sự thương tâm và bất an, vì tiền đồ tương lai của bản thân, bán rẻ Tiền Xuyên rồi giúp Lục Tuân làm quân sư có ổn không ?… Nhưng dù sao kiếp trước cô cũng đã giúp đỡ anh, nhưng cuối cùng Mạc Tử Tâm vẫn chia tay với Tiền Xuyên, Tiền Duy ngẫm nghĩ, sau này phải tốt với Tiền Xuyên hơn mới được, chờ khi về trường cô sẽ tranh thủ thu xếp mấy buổi hẹn hò gặp mặt cho anh, để anh không còn bận tâm về Mạc Tử Tâm nữa.
Lúc này Lục Tuân chắc đang đi cùng Mạc Tử Tâm nhỉ? Chắc hẳn lúc này hai người họ đã thân thiết hơn, không chừng ra khỏi nhà ma, thì cô cũng thèm chẳng để ý tới Tiền Xuyên nữa.
Ban đầu Tiền Duy đang tập trung nghĩ về những chuyện đó, lại không ngờ tiếng hét thảm thiết vang lên trong căn phòng kế tiếp, chỉ sợ là có một cảnh tượng kinh hoàng gì đó. Trong lúc cô đang chuẩn bị quay đầu chạy trốn theo phản xạ, chợt một bàn tay từ phía sau lưng cô vươn tới, che kín đôi mắt cô. Tiền Duy lập tức được ngăn cách khỏi căn phòng ma đáng sợ ấy, cô vô ý thức chớp chớp mắt, liền có thể cảm nhận được lông mi của mình khẽ cọ vào lòng bàn tay ấy, xung quanh là tiếng hét liên hồi của các sinh viên nữ cùng những âm thanh khiến người ta run rẩy, nhưng trong thế giới của cô giờ đây chỉ còn lại một bàn tay vừa rộng lớn lại ấm áp. Giờ phút này, Tiền Duy có cảm giác mình đang được bảo vệ, cho dù biết người ấy là Tiền Xuyên thì trái tim cô cũng không nhịn được mà đập thình thịch, không thể phủ nhận, chiêu này dùng để tán gái quả thực là không đánh cũng thắng, Tiền Duy nghĩ thầm, Tiền Xuyên cái tên nhóc thối này, không ngờ bản thân cũng có chút vốn liếng đó chứ, nếu không phải cô hùa vào phá đám, đoán chừng Lục Tuân cũng chẳng phải đối thủ của anh.
Trong bóng tối, mặc dù bầu không khí u ám doạ người, khung cảnh ồn ào náo loạn, đám người chen chúc, nhưng Tiền Duy lại bình tĩnh theo sau lưng anh, đi qua từng căn phòng ma khác nhau, cô nắm chặt bàn tay rộng lớn ấm áp ấy, trong lòng bỗng cảm thấy an tâm vô cùng.
Lần này Tiền Duy cảm kích Tiền Xuyên vô cùng, bởi vậy cô quyết định có qua có lại trấn an Tiền Xuyên: “Chuyện theo đuổi Mạc Tử Tâm chị không ủng hộ em thì em cũng đừng cảm thấy chị giúp người ngoài bán người thân, em nói xem hai ta là chị em ruột, chị có thể hại em mà nịnh bợ Lục Tuân sao? Chị giúp Lục Tuân, chuyện này giờ rất khó giải thích, nhưng tuyệt đối sẽ không hại em, hơn nữa em phải biết, trong lòng chị Lục Tuân tuyệt đối không thể bằng em được, em mới là người tốt nhất, trong mắt chị em ưu tú hơn Lục Tuân nhiều, chỉ riêng chuyện tính cách em hòa đồng dễ gần thì em đã chạy trước Lục Tuân cả mười con phố rồi. Anh ta cứ như đóa hoa tuyết trên núi Thiên Sơn lạnh lẽo, ánh mắt lúc nào cũng nhìn xa xăm, cứ như mọi người xung quanh chỉ là cát bụi, đều là hư vô, ỷ vào bản thân có chút nhan sắc, thì ra vẻ xa cách với người khác, chị cũng chẳng biết Lục Tuân đã từng nghe câu này chưa? Hôm nay cậu xa lánh tôi, ngày mai cậu chả với nổi tôi…”