Tổng tài giới kinh doanh Bắc Kinh vs Mỹ nhân Giang Nam Truyện ngọt ngào, đọc giải trí, không thích xin đừng đọc! Kết thúc HE, nam chính giữ vững đạo đức, tôn trọng và yêu thương nữ chính. [Cốt truyện …
Tổng tài giới kinh doanh Bắc Kinh vs Mỹ nhân Giang Nam
Truyện ngọt ngào, đọc giải trí, không thích xin đừng đọc!
Kết thúc HE, nam chính giữ vững đạo đức, tôn trọng và yêu thương nữ chính.
[Cốt truyện hoàn toàn hư cấu, xin đừng khảo chứng, không có nguyên mẫu]
Anh đến chi nhánh công ty ở Nam Kinh khảo sát, tiện thể dạo chơi bên bờ sông Tần Hoài, tình cờ gặp một cô gái đang vẽ phác họa.
Cô là sinh viên trường mỹ thuật đến đây tìm cảm hứng sáng tác, dịu dàng xinh đẹp, tựa như mỹ nhân bước ra từ tranh cổ, đôi mắt hạnh nhân long lanh như nước lướt qua gương mặt anh.
Trong lòng anh dấy lên một tia gợn sóng, khoảnh khắc ấy tựa như Phật Đà mở mắt, hoa sen hé nở.
Anh, một chàng trai Bắc Kinh, run run tay đang cầm điếu thuốc, nhìn cô đến ngẩn ngơ.
Đó là cái nhìn đầu tiên ở Tần Hoài, đã định sẵn duyên phận cả đời.
Cô tặng anh một mùa hè tuyệt vời.
Anh đáp lại cô một mùa thu khó quên.
Sau đó, số phận đưa đẩy, cô trở về quê hương, chuyện xưa tạm thời theo hướng chia ly.
Nhưng rồi, sau bao vòng vo, anh vẫn mua vé máy bay, anh muốn quay lại, anh cần cô.
"Không phải nàng thơ cần nghệ sĩ, mà là nghệ sĩ cần nàng thơ để cứu rỗi chính mình."
Không khí Giang Nam cũng lãng mạn và nồng nàn hơn miền Bắc, đây thực sự là một nơi khiến anh không thể cứng lòng.
Giữa khu chợ đêm Tần Hoài náo nhiệt, chỉ có góc nhỏ của họ là yên tĩnh.
Trong nụ hôn, dường như có muôn vàn lời muốn nói.
Trong vòng tay anh, cô dùng tiếng Giang Nam mắng anh là đồ khốn.
Anh dùng giọng Bắc Kinh nghiêm nghị đáp lại: "Để em xem thế nào mới gọi là khốn."
Anh tên Hàn Giang Ninh, người Bắc Kinh, nhưng Giang Ninh lại là tên gọi cũ của Nam Kinh.
Cô tên Đinh Bối Bình, người Nam Kinh, cái tên mang ý nghĩa "Bảo bối bình an" mà mẹ cô mong muốn.
Bối Bình, Bắc Bình, Bắc Kinh.
Mối lương duyên này, có lẽ ngay từ đầu đã định sẵn là dây dưa không dứt, sống chết có nhau.
Phải chăng tình yêu là trọng tài, mang đến một sắc màu náo nhiệt, dứt khoát như tráng sĩ chặt tay?
Thôi thì, chuyện đời bể dâu, mấy ai thấu tỏ?
Hóng