Chương 9

Hàng năm vào lúc chuyển mùa cơ thể Lộc Dư An đều sẽ phát sốt, những người đó sẽ chẳng quản cậu sống hay chết, cậu dựa vào chính mình cứng rắn chịu đựng vượt qua, cũng may loại phát sốt này bình thường đến nhanh, đi cũng nhanh, một hai ngày sẽ ổn.

Trong trí nhớ của cậu, lần duy nhất đến bệnh viện là lần bị sốt sau khi bị Lý Phương Gia đánh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, ông cụ Lý hàng xóm đưa cậu đang mơ mơ màng màng đến trạm y tế cộng đồng nhỏ, bác sĩ kê một ít thuốc, được uống thuốc mới từ từ tốt lên.

Sau đó cậu vì trả ơn cho ông cụ, đã đánh tên côn đồ đập phá sân nhà ông cụ một trận.

Ông cụ Lý lẻ loi hiu quạnh miệng mạnh lòng mềm, là một họa sĩ trình độ không được giỏi lắm, chính ông cụ cũng sống rất túng thiếu. Từ đó về sau cậu thường lén lút gọi ông cụ đến nhà mình, cho ông cụ một ít đồ ăn vặt được coi là không tệ của trẻ con. Còn ông cụ sẽ lấy một vài bản mẫu tập vẽ bảo bối đưa cho cậu xem, thậm chí còn bảo cậu cầm bút lông để vẽ.

Dần dần cậu cũng có thể bắt đầu học vẽ.

Đoạn thời gian đó có thể gọi là số ít ngày tháng tốt đẹp của cậu, thậm chí cậu đã quyết định trong lòng, cậu sẽ phụng dưỡng cho ông cụ Lý.

Dù sao với trình độ vẽ tranh của ông cụ, dựa vào bán tranh, chỉ có thể bị chết đói. Ông chủ bán tranh gần đó luôn ép giá tranh thủy mặc của ông cụ xuống cực kỳ thấp.

Đáng tiếc mấy tháng trước khi cậu về nhà họ Lộc, ông cụ đã qua đời.

Trí nhớ của cậu không tệ, ông cụ dẫn cậu đi khám bệnh một lần, cậu đã thuộc lòng bao bì của những loại thuốc đó, về sau khi bị bệnh sẽ đi mua những loại thuốc đó.

Cậu không quan tâm nó có đúng bệnh hay không, hầu hết các loại thuốc thường thấy cũng chỉ có những loại này. Chỉ cần không chết là được.

Sau khi bị ông cụ phát hiện chuyện này, tức giận đến thổi râu trừng mắt, luôn mắng cậu mệnh cậu ấm, vừa thích bị bệnh lại không biết chăm sóc bản thân.

Thật ra cậu cũng đâu muốn như vậy, nhưng bởi vì khi còn bé cậu được chăm sóc rất tốt. Cho nên suốt quãng thời gian mười năm không có bất kì ai chăm sóc cậu, cậu cũng không biết nên chăm sóc như thế nào, thậm chí khi bị bệnh cũng phát hiện muộn.

Cậu lục lọi ngăn kéo bên trái chiếc bàn cạnh cửa sổ, trong ngăn kéo phần lớn vẫn là các loại bản phác thảo, kỳ thật ngoại trừ ông cụ Lý dạy cậu vẽ tranh ra, mẹ cũng đã dạy cậu.

Cậu nhớ khi còn nhỏ, mỗi khi mẹ vẽ trong phòng tranh, cậu sẽ kiễng chân ghé vào bàn bên cạnh mẹ, âm thầm phân biệt những màu mẹ dạy cậu, như là màu đất son, màu chu sa, màu xanh lá cây, màu đỏ tía. Có lúc mẹ phát hiện ra cậu, sẽ một tay cầm bút vẽ, một tay dịu dàng ôm cậu vào lòng, chỉ vào góc màu đậm của bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng dạy: "An An của mẹ, nhìn này, đây là màu xanh lam ngọc. Nhớ kỹ nè, màu chàm được chia thành hai sắc thái, màu xanh lam ngọc, màu xanh nước biển từ đó mà ra."

Cậu cũng nhớ rõ ban đêm oi bức giữa hè, cậu ghé vào trên bàn đá trong khoảng sân nhỏ của ông cụ vẽ lên bản mẫu tập vẽ, giữa từng hồi ve kêu, ông cụ đầu đầy mồ hôi ngồi ở trên ghế mây phe phẩy chiếc quạt hương bồ cũ nát, trong miệng mắng cậu mệnh cậu ấm, cam chịu quạt cho cậu từng đợt gió mát xen lẫn mùi hương dành dành*.

*Cây dành dành có cành màu nâu và nhẵn; dạng lá đơn mọc đối nhau. Hoa dành dành màu trắng hoặc trắng ngà, to, mọc đơn độc phía đầu cành.

Ông cụ từng nói, vải vẽ tranh tuy nhỏ, nhưng lại chứa đựng cả thế giới trong mắt người họa sĩ, mỗi một nét mực nước đều là biểu đạt tình cảm của họa sĩ. Ông cụ đã dạy cậu bài đầu tiên về Đan thanh*, yêu cầu cậu phân biệt các loại cảm xúc trong bức tranh. Thông qua giấy Tuyên Thành, người khác có thể nhìn thấy thế giới trong lòng của người họa sĩ, cho nên nội tâm người họa sĩ sẽ không bao giờ cô độc. Mà ông cụ hy vọng Lộc Dư An không bao giờ cô độc.

*Đan 丹chỉ đan sa 丹砂 màu đỏ, thanh 青 chỉ thanh hoạch 青雘 màu xanh, vốn là hai loại khoáng vật được dùng làm màu vẽ. Hội hoạ cổ đại Trung Quốc thường dùng màu đỏ và màu xanh nên “đan thanh” 丹青dùng để chỉ hội hoạ.

Kiếp trước dù là đoạn thời gian sau cùng đó, cậu vẫn nghiêm túc nghe ông cụ nói, không dừng vẽ tranh, cho nên đến cuối cùng, cậu cũng không cô độc.


Cậu biết chuyện Thủy mặc Đan thanh này, cậu chưa bao giờ cố ý gạt Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, chỉ có điều bọn họ chưa bao giờ để ý, chỉ coi đây là thủ đoạn nhỏ cậu muốn so sánh hơn thua với Lộc Dữ Ninh.

Quả thật cậu rất muốn so sánh hơn thua với Lộc Dữ Ninh, nhưng duy nhất có vẽ tranh là không phải.

"Cộc cộc cộc--" Tiếng gõ cửa đâu được hai ba tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra, giống như tiếng gõ cửa lúc đầu chỉ là để thông báo, cũng không cần trưng cầu người bên trong cho phép.

Mà người đến đó đúng là không cần thật.

Lộc Chính Thanh vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa đi vào, dưới mắt hiện lên xanh đen, trên người là chiếc áo sơ mi mặc hôm qua đã đầy nếp nhăn.

Hiếm khi nào ông nhếch nhác như vậy, hiển nhiên đêm qua có lẽ đã trằn trọc đến khuya.

Nhưng dù là vậy, trước tiên ông vẫn đến tìm Lộc Dư An. Nếu là Lộc Dư An trước kia chỉ biết được sủng ái mà lo sợ, dù gì cậu cũng biết Lộc Chính Thanh bận rộn nhiều việc.