Chương 3

Sau đó Vương Như cứu cậu ra, tiếp theo Vương Như gả cho Lý Phương Gia, cậu đi theo Vương Như trở thành con nuôi của nhà họ Lý.

Lý Phương Gia và Vương Như mang theo cậu chuyển vào trong thành phố, Vương Như coi như che chở cậu, nhưng chính bà cũng bị Lý Phương Gia đánh chửi, có thể giúp gì được cho mình đây? Khi đó cậu còn nhỏ, ngược lại còn phải bảo vệ Vương Như không bị Lý Phương Gia đánh chết.

Sau này Vương Như mang thai, sinh ra Nhạc Nhạc.

Mấy năm đó ngược lại sống khá giả, ngoại trừ cậu càng ngày càng có vẻ dư thừa ở trong nhà. Lý Phương Gia thậm chí nguyện ý vì Nhạc Nhạc là con một đời thứ ba của nhà họ Lý, lấy tiền lương trong nhà xưởng về nuôi gia đình.

Mỗi ngày trời vừa sáng, cậu sẽ chuyển ghế, giẫm lên phía trên, phải đứng lên nó đun nước nóng cho cả nhà, lớn hơn một chút thì nấu cơm cho cả nhà.

Nhưng mà Nhạc Nhạc càng lớn lại càng không thích hợp, rõ ràng không giống như những đứa trẻ khác. Cậu bắt Vương Như đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán trí lực của Nhạc Nhạc có khiếm khuyết, cần phải uống thuốc lâu dài thì tình hình mới không tiếp tục xấu đi.

Tình trạng kinh tế vốn giật gấu vá vai của nhà họ Lý cũng bởi vậy mà trở nên càng hỏng bét, mà Lý Phương Gia bắt đầu tồi tệ thêm. Mỗi lần ông ta say rượu là bắt đầu nổi điên. Vương Như đều bổ nhào lên người cậu và Nhạc Nhạc, vết thương trên người Vương Như sẽ không khá hơn, cho đến có một lần cậu cầm dao, chém vào tay Lý Phương Gia, ông ta mới tém lại.

Thế nhưng cậu không biết là, nhà họ Lộc sau khi cậu mất tích một năm, mẹ bởi vì xuống nước cứu cậu mà để lại mầm bệnh, tình trạng nhanh chóng xấu đi, bố nghe theo nghe theo ý kiến của bậc cha chú thế giao, tính toán qua Bát Tự nhận Lộc Dữ Ninh xấp xỉ tuổi cậu từ trại trẻ mồ côi.

Có lẽ thật sự có tác dụng, từ sau khi Lộc Dữ Ninh về nhà, bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mà sự tồn tại của Lộc Dữ Ninh, cũng giảm bớt trầm cảm của mẹ bởi vì mất đi cậu. Khoảng thời gian sau cùng của mẹ cuối cùng cũng có một chút tiếng cười.

Sau khi mẹ qua đời, Lộc Dữ Ninh ở lại nhà họ Lộc, cậu ta khôn khéo hiểu chuyện, cũng an ủi vết thương lòng của bố và anh trai rất nhiều.

Cũng từng chút một xóa đi từng chút dấu vết Lộc Dư An từng tồn tại ở nhà họ Lộc.

Từ nay về sau nhà họ Lộc không còn Lộc Dư An nữa, chỉ có Lộc Dữ Ninh.

Sau đó cậu trở lại nhà họ Lộc, không giống như ông chủ gia đình nhà họ Lý say khướt mãi không có lúc tỉnh táo, Lộc Chính Thanh thỏa mãn tất cả chờ mong của cậu đối với chữ bố.

Khi Lộc Chính Thanh mang cậu từ nhà họ Lý trở về, cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với bố mình, đắm chìm trong vui sướиɠ được trở về nhà, sống vô cùng hạnh phúc một thời gian.

Cho đến khi cậu nhận ra ba bố con và anh trai của nhà họ Lộc vui vẻ bên nhau, dáng vẻ cậu vĩnh viễn không chen lọt vào được vô cùng chói mắt.

Cậu biết mình không nên oán hận, cậu nên cảm ơn Lộc Dữ Ninh đã làm bạn với bố và anh trai nhiều năm như vậy.

Nhưng cậu không làm được, ghen tị dường như đã thiêu đốt khắp trái tim cậu.

Tay của Lộc Dữ Ninh, trắng nõn thon dài, có thể dùng đàn dương cầm loại lớn mà cậu khi còn bé chỉ dám ở ngoài tủ kính xa xa liếc mắt một cái, đánh ra khúc nhạc êm tai, cũng biết ý nghĩa của những *sheet nhạc đơn giản đối với mình mà nói tựa như sách trời.

*Người Trung Quốc ký hiệu các nốt trong âm nhạc bằng số nên có và gọi đó là sheet nhạc đơn giản.

Mà tay của mình lại tràn đầy vết thương, cực kỳ thô ráp, chỉ biết đánh người như thế nào mới có thể khiến người ta ngã xuống, lại còn không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.

Lộc Dữ Ninh học ở trường tốt nhất Nam Thành với thành tích xuất sắc, còn cậu lại ở trường rác rưởi kế bên, tất cả giáo viên đều nhìn cậu lắc đầu.

Cậu giống như vịt con xấu xí không, ngay cả một trái tim không ghen tị cũng không thể có được.

Cậu ghen tị, dáng vẻ bố nhẹ nhàng mà uy nghiêm dặn dò Lộc Dữ Ninh, ghen tị lúc anh trai mang theo Lộc Dữ Ninh chơi bóng rổ cúi đầu cười dịu dàng, ghen tị ba người bọn họ ở trên bàn cơm nhìn nhau cười ăn ý.

Ba người họ giống như có kết giới không nhìn thấy, cậu có cố gắng ra sao cũng không đi vào được.

Khi bố và anh trai đối mặt với mình, chỉ có xa lạ và không được tự nhiên.

Cậu đã làm rất nhiều chuyện, muốn cho bố nhìn thấy cậu, chấp nhận cậu.

Nhưng càng như vậy, cậu lại càng ghen tị.

Cuối cùng không hề ngoài ý muốn, mâu thuẫn giữa cậu và Lộc Dữ Ninh càng lúc càng lớn. Những người chung quanh nhìn cậu, tựa như nhìn một con quái vật không biết thỏa mãn mưu toan dùng huyết thống đi bắt nạt đứa con nuôi tội nghiệp và tốt bụng.

Bố cậu nhìn cậu với ánh mắt chỉ có sự thất vọng sâu sắc, nhưng cậu làm hết thảy chỉ là muốn cho trong mắt bố và anh trai chỉ nhìn thấy cậu mà thôi.

Vào năm thi đại học, trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến Lộc Dữ Ninh, cộng thêm tay cậu bị thương, thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ vào được một trường đại học tầm thường. Bố và anh trai đều là con cưng của ông trời, việc học chưa bao giờ thành vấn đề, cậu quả thực chính là lạc loài của nhà học Lộc.

So sánh với cậu, Lộc Dữ Ninh thi vào Học viện Mỹ thuật số 1 toàn quốc, hơn nữa được đại sư nhận làm *đệ tử quan môn, lại càng giống con nhà họ Lộc hơn.

* Là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận nên sư phụ sẽ rất cẩn trọng khi thu nhận đệ tử quan môn, lâu dần sẽ trở thành đệ tử được sư phụ cưng chiều nhất.

Sự hoàn hảo của Lộc Dữ Ninh khiến cậu càng xấu xí hơn.

Tính cách của cậu và Lộc Dữ Ninh cũng không hợp, mâu thuẫn không ngừng trở nên gay gắt, cuối cùng cậu gần như không có cách nào sống cùng một mái nhà với Lộc Dữ Ninh.

Nhưng cậu biết Lộc Dữ Ninh không thể rời đi.

Cho nên chỉ có thể là cậu rời đi.

Thậm chí bố giận dữ mắng nếu cậu bỏ đi thì đừng trở về nữa, cũng không ngăn cậu rời đi.

Nhưng nếu như ở cùng với Lộc Dữ Ninh, cậu thật sự không biết mình sẽ làm ra gì nữa. Cậu không muốn kết cục lại rơi vào cảnh khốn cùng, hoàn toàn khiến cho bố và anh trai thất vọng.

Ba năm trước cậu xách theo vali hành lý thấp thỏm bước vào nhà họ Lộc, ba năm sau cậu lại mang theo vali hành lý chật vật rời khỏi nhà họ Lộc. Trong thời gian ba năm thứ duy nhất cậu mang theo từ nhà họ Lộc chỉ có bức tranh mẹ vẽ một nửa.

Ngày cậu rời khỏi nhà họ Lộc, cũng giống như suy nghĩ của cậu, không nhấc lên một chút gợn sóng ở nhà họ Lộc to như vậy. Bố vẫn như thường lệ sáng sớm đã đi tham gia hội đồng quản trị, anh trai mang theo Lộc Dữ Ninh đi kiểm tra sức khỏe, lúc cậu kéo hành lý rời khỏi nhà họ Lộc, thậm chí trong đại sảnh vắng tanh không một bóng người.

Cậu quả thật đã làm được không trở về nhà họ Lộc nữa, cậu đi theo hàng xóm học vẽ bất quy tắc, thế nhưng ở trên mạng rất được hoan nghênh. Cậu dựa vào một vài bản thảo mình nhận, không thành vấn đề nuôi sống bản thân. Ngay cả sau khi cậu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cậu lấy ra quỹ mẹ để lại cho cậu, để lo liệu cho việc điều trị cũng không có vấn đề gì.

Nhà họ Lộc cũng giống như chưa từng có đứa con này, chưa từng đi tìm cậu.

Khi được chẩn đoán bị ung thư cậu cũng không nói với họ. Vốn dĩ cậu cũng muốn nói cho bọn họ biết, lúc có kết quả chẩn đoán, cậu rất hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là muốn tìm bố và anh trai, nhưng điện thoại của bọn họ cậu không gọi được. Cậu mạo hiểm mưa to chạy đến nhà họ Lộc, quanh quẩn ở cửa chính suốt một buổi chiều, cuối cùng gặp được thư ký Đỗ đến nhà họ Lộc lấy tài liệu. Dưới ánh mắt thương hại của thư ký Đỗ, mới biết được bọn họ đưa Lộc Dữ Ninh ra nước ngoài du lịch, gần đây sẽ không trở về.

Cho nên cậu từ bỏ.

Chỉ là hôm nay, hôm nay là sinh nhật của bố.

Cậu nhớ rõ khi còn bé mẹ vụиɠ ŧяộʍ mang theo cậu tuổi nhỏ chuẩn bị bức tranh này, muốn lấy nó làm niềm vui bất ngờ cho sinh nhật của bố. Mẹ còn nói, tính tình bố và anh trai đều không tốt, cậu và mẹ nên nhẫn nhịn bọn họ, chăm sóc thật tốt cho bọn họ.

Chỉ đáng tiếc là, mẹ vẫn chưa vẽ xong.

Bố và anh trai dường như cũng không cần cậu chăm sóc.

Chẳng qua cậu muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Cậu cũng không có thời gian.

Vẽ cũng không nhiều, cậu cẩn thận từng li từng tí gỡ vải vẽ tranh sơn dầu xuống, sau khi đóng khung đơn giản, cậu đặt ở trong ba lô của mình, trong ba lô còn có bệnh án của cậu. Cậu vốn định lấy ra, thế nhưng lúc lấy ra lại do dự.

Cho dù đã thản nhiên tiếp nhận, cậu vẫn hy vọng người thân của cậu có thể ở bên cạnh cậu.

Cậu cũng có chút sợ hãi.

Trước khi rời khỏi nhà, Lộc Dư An thay một bộ đồ vest màu trắng vừa vặn, tuy rằng cậu thích quần áo thể thao thoải mái hơn.

Nhưng như thế này mới có vẻ giống người nhà họ Lộc hơn.