Cô Chung nhìn về phía Giản Thừa nghiêm túc nói: "Tuy rằng em không biết chân tướng sự việc, nhưng em thật sự vô trách nhiệm khi tung nội dung theo suy nghĩ chủ quan của mình lên mạng, phải bị phạt. Lần này là viết kiểm điểm, hơn nữa cô sẽ ghi một lỗi cho em, em có chấp nhận không?"
Vẻ mặt Giản Thừa khó coi gật gật đầu, bị ghi lỗi đồng nghĩa với việc gã không có tư cách tham gia đánh giá học bổng năm sau. Nhưng không sao cả, vì Lộc Dữ Ninh, vì ánh sáng của mình, tất cả đều đáng giá.
Cuối cùng cô Chung mới nhìn về phía Lộc Dư An vẫn không nói gì nói: "Em làm rất tốt, bảo vệ bạn nữ. Cô nghe nói em bởi vì chuyện của thầy Hoàng mà chuyển lớp, lớp 1 là lớp tốt nhất khối trường chúng ta. Em xem như vậy được không, cô chuyển em về lại lớp 1 nhé?"
Bà ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn về phía Lộc Dư An, vẻ mặt phức tạp.
Có một số người ngay thẳng nói: "Lần này là bọn tôi có lỗi."
"Cậu muốn trở về thì trở về đi! Bọn tôi không cản đâu."
Nhưng mà ngoài dự đoán.
Lộc Dư An nhìn xung quanh một lượt, nhìn mọi người vây quanh Lộc Dữ Ninh, cuối cùng lắc đầu với cô Chung: "Không phải lớp 1 không cần em, mà là --"
"Em không cần lớp 1."
Tất cả mọi người sững sờ, sau đó mới cảm giác trên mặt nóng rát đau đớn.
Có người tức giận nói: "Lộc Dư An, cậu nói thế là có ý gì?"
"Đó là ý gì, chính các cậu không biết à? Vừa nãy còn ra vẻ muốn đuổi người, bây giờ các cậu nói trở về thì trở về chắc?"
Cô Chung sững người, chuyển sang nói: "Được, vậy chúng ta sau này gặp lại."
Bà ấy vẫn chưa nói hết câu, bà ấy đã được xác định là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 13.
Mà lớp Lộc Dư An muốn chuyển là lớp 13.
Trước khi đeo cặp sách rời khỏi lớp, Lộc Dư An đi ngang qua Giản Thừa, Giản Thừa toàn thân quần áo sạch sẽ, cổ áo đồng phục học sinh của gã đã giặt đến trắng bệch, viền giày chơi bóng cũng đã mài mòn, hai người sượt qua vai nhau, Lộc Dư An lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi là cậu - - tôi sẽ không đến gần Lộc Dữ Ninh như vậy."
Đây là lời khuyên cuối cùng cậu dành cho Giản Thừa.
Thật ra cậu cũng không hiểu tại sao Giản Thừa lại quen thân với Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh và gã hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Đối với Lộc Dữ Ninh và Tiêu Vũ Tây mà nói, thành tích hoàn toàn không quan trọng, thi đại học cũng không quan trọng, thậm chí đi học cũng chẳng quan trọng, nhưng Giản Thừa thì sao?
Tiêu Vũ Tây có thể dọn dẹp cục diện rối rắm cho Lộc Dữ Ninh cả hai mươi bốn giờ, là bởi vì cậu ta không quan tâm gì đến thành tích.
Ở kiếp trước, điểm số của Tiêu Vũ Tây chỉ thuộc loại trung bình kém, cậu ta vốn định đi du học, nhưng bởi vì Lộc Dữ Ninh được Trung Mỹ đề nghị nhập học, cậu ta tạm thời quyết định ở lại trong nước tham gia kỳ thi đại học. Mấy tháng cuối cùng cậu ta hoàn toàn không đi học, nhà họ Tiêu mời giáo viên có tiếng ở nhà phụ đạo một kèm một, Tiêu Vũ Tây vẫn thi với thành tích rất tốt.
Thế nhưng Giản Thừa lại học lại một năm. Sức của con người có giới hạn, đặt lên trên người Lộc Dữ Ninh nhiều hơn chút thì những nơi khác sẽ bị vơi bớt đi. Mà Lộc Dữ Ninh lại thường xuyên gặp rắc rối, mỗi ngày dọn dẹp cục diện rối rắm cho Lộc Dữ Ninh, bị vài câu cảm ơn và nụ cười của Lộc Dữ Ninh hấp dẫn, cả ngày chỉ nghĩ đến Lộc Dữ Ninh, sao có thể không trượt kỳ thi đại học được chứ?
Mỗi ngày Giản Thừa thức dậy, đều phải lo lắng cho sinh hoạt phí của tháng sau, mẹ gã hàng ngày đi sớm về khuya, chỉ vì có thể tiết kiệm được thêm chút tiền. Mỗi ngày gã đều phải cố gắng làm xong bài tập ở trường, bởi vì về nhà gã phải chăm lo đứa em trai không thể tự chăm sóc bản thân chỉ biết lớn tiếng la hét, bị nhốt suốt cả ngày.
Thời gian một năm, có thể có nghĩa là em trai Giản Thừa có thể tiếp nhận trị liệu tốt hơn sớm hơn một ngày, có nghĩa là người mẹ gần như bị ép khô của Giản Thừa có thể sống sót thêm chút trong cuộc đời bất hạnh của mình.
Tại sao Lộc Dư An lại có thể hiểu rõ như vậy. Bởi vì cậu đã từng đối mặt với cuộc sống như vậy.
Cho nên lúc đầu cậu lựa chọn giúp đỡ Giản Thừa --
Thế nhưng, hiện tại Giản Thừa vây quanh Lộc Dữ Ninh lại làm cho cậu cảm thấy không đáng. Ngoại trừ Lộc Dữ Ninh ra, thế giới của Giản Thừa dường như không có chút ranh giới cuối cùng.
Sau khi Lộc Dư An đi rồi, khuôn mặt Giản Thừa âm trầm thật lâu.
Đột nhiên một cái bóng cản đường trước mặt gã.
Giản Thừa ngẩng đầu - là lớp phó học tập.
Lớp phó học tập hỏi từng câu từng chữ: "Bài post là cậu đăng đúng không?" Cô ấy đã trông thấy đoạn tranh chấp giữa Giản Thừa và Dư An. Giọng của cô ấy cũng không có quá nhiều giận dữ, thậm chí có quá nhiều cảm xúc.
Giản Thừa thờ ơ gật đầu.
Nhưng lớp phó học tập cũng không tức giận, ngược lại khẽ thở dài một hơi.
Thế nên Giản Thừa lại càng nghi hoặc.
Không đúng, không nên như vậy.
Vì sao lớp phó học tập lại có phản ứng như vậy, thậm chí ánh mắt cô nhìn gã khiến gã khó hiểu. Đùa chắc, sao gã lại cần sự đồng tình của lớp phó học tập chứ.
Giản Thừa mặt trầm như nước.
Nhưng lớp phó học tập mở miệng nói: "Bạn Lộc đi tìm họ Hoàng là bởi vì danh sách học bổng có vấn đề."
Danh sách học bổng có vấn đề?
Không đúng, danh sách học bổng lần này rất bình thường. Gã cũng nằm trong danh sách học bổng.
Giản Thừa bỗng nhiên ý thức được -- có một loại khả năng. Sắc mặt của gã lập tức trở nên rất khó coi.
Không thể nào, loại người như Lộc Dư An sao có thể phí sức làm chuyện mà không cần lời cảm ơn như thế được?
Thế nhưng lời nói thản nhiên của lớp phó học tập đã cắt đứt chút may mắn cuối cùng của gã: "Tôi không biết giữa cậu và Lộc Dư An có hiểu lầm gì, nhưng bạn Lộc là vì chuyện của cậu nên mới đi tìm tên cặn bã đó, sau đó mới gặp phải tôi."
Không đúng, không thể nào.
Phản ứng đầu tiên của Giản Thừa là phủ nhận.
Nhưng gã hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, biết rằng lớp phó học tập không cần phải nói dối.
Là Lộc Dư An cho gã vào danh sách học bổng?
Sao cậu ta lại làm vậy?
Giản Thừa siết chặt bút trên tay.
"Tôi vốn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt." Lớp phó học tập thở dài nói: "Trước Giáng sinh tôi còn thấy bạn Lộc dắt em trai cậu đi tìm cậu."
Giản Thừa đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lớp phó học tập, một lúc lâu sau mới khàn khàn hỏi: "Cậu nói là Giáng sinh năm ngoái hay là năm kia."
Lớp phó học tập khó hiểu trả lời: "Giáng sinh năm ngoái".
Lạch cạch một tiếng, bút trong tay Giản Thừa bị bẻ gãy.
Gã nhớ rất rõ, Giáng sinh năm ngoái chính là ngày em trai gã đi lạc.
Nhưng chẳng phải là Dữ Ninh đã tìm được em trai mình sao?
Tại sao nắm tay em trai mình lại là Lộc Dư An?
Không thể nào, ngày đó, rõ ràng chính là Dữ Ninh dắt em trai gã về.
Trí nhớ của Giản Thừa từ trước đến nay rất tốt, gã đột nhiên ý thức được một chuyện...
Lộc Dữ Ninh từ đầu đến cuối chưa từng nói em trai là cậu ấy tìm về.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng.
Sắc mặt của gã lập tức thay đổi trở nên cực kỳ khủng khϊếp.