Không biết là ai dẫn đầu nói câu:
"Tại sao Lộc Dư An vẫn ở lớp chúng ta?"
"Đúng thế. Chúng ta không chào đón người không phải lớp chúng ta?"
"Không phải người trong lớp, mau biến đi!"
Ác ý nhanh chóng lan rộng, đặc biệt là đối với một người vốn không được cả lớp chào đón.
Lộc Dư An nhìn ánh mắt đầy ác ý như có thực thể của mọi người, nhưng lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Từ ngày đầu tiên cậu đến cái lớp này cho đến bây giờ, cậu đã phải chịu ác ý như vậy rồi.
Mà đúng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
Thầy chủ nhiệm đi theo sau một người phụ nữ trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi bước vào.
Người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, tóc được búi gọn gàng ở sau gáy, bà ấy dùng giọng điệu thản nhiên nhất nhìn học sinh nói lời độc ác nhất, nhíu mày nói: "Tiểu Lý, đây là các học sinh lớp của thầy?"
Thầy chủ nhiệm vội vàng giải thích như phó hiệu trưởng phụ trách vấn đề này của nhà trường: "Hiệu trưởng Chung, cô không biết tình hình thôi. Lộc Dư An bình thường trong lớp cũng tương đối quái gở. Các em học sinh khác còn trẻ, thầy Hoàng lại có quan hệ rất tốt với chúng, lúc cảm xúc bị kích động dẫn đến mâu thuẫn âu cũng là có tình có lý."
Thầy chủ nhiệm theo bản năng nhìn về phía Lộc Dư An. Trong mắt ông ta, Lộc Dư An chắc chắn là đầu sỏ gây nên những chuyện này.
Chuyện hot trên mạng, nhà trường cũng đã nhận được tin tức.
Hiệu trưởng Chung là giáo viên chuyên môn phụ trách điều tra chuyện này của trường, người phụ nữ trung niên đẩy đẩy kính mắt giữa lông mày, mày nhíu càng chặt, đều là giáo viên dạy học nhiều năm, sao bà ấy lại không nghe ra được ý của Tiểu Lý, trong lời nói của ông ta đã đẩy vấn đề cho cậu học sinh tên là Lộc Dư An kia.
Giọng điệu cứng rắn của thầy chủ nhiệm vừa dứt lời.
Học sinh dưới phía dưới tức thì ồn ào nói.
"Không phải như thế. Cô ơi, là Lộc Dư An bắt nạt trước đó ạ."
"Cậu ấy luôn bắt nạt bạn học, cậu ấy cũng đã chuyển lớp rồi, không phải người của lớp bọn em nữa."
"Lộc Dữ Ninh thấy cậu ta đánh thầy Hoàng mà."
Gần như những lời nói đều nghiêng về một phía, không khiến bà ấy lộ ra vẻ thoải mái hơn, vẻ mặt cô Chung càng thêm u ám nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp, bà ấy nhìn chung quanh một lượt, hỏi mọi người: "Ai là Lộc Dữ Ninh?" Bà ta có thể nhìn thấy, hầu hết các học sinh trong lớp có một sự bài xích cực kỳ mạnh mẽ với đứa trẻ tên Lộc Dư An. Nhưng mặc kệ lý do là gì, giáo viên chủ nhiệm là người quản lý lớp học, có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Lộc Dữ Ninh đứng dậy, nhìn Lộc Dư An, khó xử cúi đầu, có chút do dự.
Cô Chung kiên nhẫn hỏi: "Em nhìn thấy gì?"
Lộc Dữ Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn không thể che giấu lương tâm của mình, cậu ta lựa chọn nói ra những gì mình nhìn thấy: "Em thấy Lộc Dư An ra tay đánh thầy Hoàng trước."
Cô Chung nghe thế nhưng không lập tức đưa ra đánh giá, ngược lại nhìn về phía Lộc Dư An hỏi: "Vậy em có gì muốn nói không? Hoặc là có ai có thể làm chứng cho em không?"
Lộc Dư An lắc đầu, cậu không có ai có thể làm chứng giúp mình.
"Em có thể làm chứng." Giọng thanh thúy vang lên ở ngoài cửa, lớp phó đẩy cửa phòng học ra, lúc này đây cơ thể của cô ấy vẫn phát run như cũ, nhưng vẫn cố lấy can đảm, nói với những người nhìn chằm chằm cô ấy: "Mọi chuyện không phải như vậy."
Cô ấy không muốn lần nào cũng được bảo vệ, lần này cô ấy cũng phải bảo vệ người khác.
Cô ấy đã sắp xếp lại toàn bộ sự việc và đăng lên mạng làm sáng tỏ.
Trong video, cô gái và thầy giáo một trước một sau đi tới sau núi, sau đó người đàn ông cách vài bước nhìn xung quanh không có ai, vươn tay về phía cô gái, định chặn vai của cô ấy lại, cô gái thấy thế muốn bỏ đi, lại bị người đàn ông kéo qua.
Sau đó Lộc Dư An xuất hiện, lớp phó học tập hốt hoảng chạy đi.
Chỉ trong vài phút, sự việc đã trở nên rất rõ ràng, mốc thời gian trong bài viết được liệt kê chi tiết, có đầy đủ bằng chứng, thậm chí ở cuối bài viết còn giải thích rằng sở dĩ Lộc Dư An không lên tiếng là vì cậu tôn trọng ý kiến
của cô ấy.
Sau khi xem xong video.
Tất cả mọi người không nói gì thật lâu. Sự thật đã rất rõ ràng.
Nhưng sao chuyện có thể như thế được?
Người như Lộc Dư An, sao lại làm ra chuyện như vậy được chứ?
Nhưng cậu đã làm như vậy thật.
Thậm chí không đòi hỏi bất cứ báo đáp nào, cũng chẳng cần ai biết, để mặc cho bọn họ hiểu lầm.
Người này có đúng là người trong ấn tượng của bọn họ không, là Lộc Dư An tính nết bỉ ổi lúc nào cũng bắt nạt Lộc Dữ Ninh vô cớ sao? Ánh mắt mọi người đều mờ mịt, dường như là chưa bao giờ nhìn nhận được cậu.
Bọn họ nhất thời không biết Lộc Dư An rốt cuộc là người như thế nào.
Một vài ánh mắt rơi xuống trên người Lộc Dữ Ninh.
Có người nhỏ giọng oán giận nói: "Dữ Ninh, cậu cũng phải nhìn rõ ràng rồi nói chứ, vốn là chẳng có chuyện gì." Bây giờ khiến cho bọn họ giống như kẻ xấu vậy.
Khuôn mặt trắng nõn của Lộc Dữ Ninh đã xấu hổ đỏ bừng đến nỗi gần như muốn chui vào trong hố: "Đúng vậy...Tớ xin lỗi."
Mọi người cũng không đành lòng nói gì nữa.
Tiêu Vũ Tây bên cạnh đau lòng nói: "Liên quan gì đến Dữ Ninh chứ, chẳng qua cậu ấy chỉ nói những gì mình thấy thôi."
Hiệu trưởng Chung đẩy đẩy kính mắt, nhẹ nhàng nói với lớp phó học tập: "Chuyện em gặp phải nhà trường nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Sau đó bà ấy nghiêm túc nói với thầy chủ nhiệm: "Khi xảy ra chuyện này, là giáo viên chủ nhiệm thầy cần chịu trách nhiệm hàng đầu. Thầy không kịp thời phát hiện ra sai phạm của giáo viên thực tập, cũng như không nắm bắt được tình hình trong lớp. Khi lớp có những biểu hiện không tốt, chẳng những không ngăn chặn mà thậm chí còn để mặc nó phát triển. Giáo viên chủ nhiệm không chỉ dạy kiến thức, mà còn phải dạy đức tính của học sinh."
Những lời nói này cực kỳ nặng nề.
Có rất nhiều giáo viên chủ nhiệm nhưng chưa từng có ai bị nêu tên và phê bình như thế này, vẻ mặt ông ta khó dò nhìn về phía Lộc Dư An.
Ông ta vốn tưởng rằng Lộc Dư An chẳng qua là cậu ấm nhà giàu khó dạy dỗ không viết trời cao đất rộng, nhưng bây giờ ông ta lại không chắc lắm, ông ta tự nhận là mình không làm được như Lộc Dư An.
Ông ta nhìn khuôn mặt thiếu niên, đột nhiên loáng thoáng nghĩ đến, thật ra bất kể là ở nơi nào trong trường, Lộc Dư An nhìn thấy ông ta đều luôn lễ phép đứng ở một bên chào hỏi với ông ta.
Lộc Dư An dường như cũng không tệ như ông ta nghĩ.