Chương 27

Tiêu Vũ Tây trông có chút hả hê nói: "Ông trời có mắt." Cậu ta nghiêng ghế, vung tay lên phát bao lì xì cho cả lớp, để ăn mừng chuyện vui này.

Lộc Dữ Ninh giật giật góc áo Tiêu Vũ Tây, bảo cậu ta đừng quá đáng, khom lưng khẩn cầu mọi người nói: "Chuyện này đã qua, mọi người đừng nhắc tới nữa, cảm ơn mọi người." Lộc Dữ Ninh cố gắng dùng phương thức của mình để giúp Lộc Dư An dọn dẹp sóng gió này.

Nể mặt Lộc Dữ Ninh, tiếng xì xào bàn tán của mọi người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lộc Dữ Ninh thấy thế như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta vừa quay đầu đã thấy Lộc Dư An mặt lạnh lùng đi tới, cậu ta vô thức lui về phía sau vài bước, trong miệng nhỏ giọng nói: "Anh hai."

Lộc Dư An lại làm như không thấy, cậu không có thời gian quan tâm Lộc Dữ Ninh đang làm gì.

Nhưng bộ dạng tủi thân cầu toàn của Lộc Dữ Ninh lúc này lại càng khiến người vây xem bất bình.

Lộc Dư An không để ý đến bọn họ, người tung tin ẩn danh trong bài post tuy rằng có thể che giấu thân phận của mình, thế nhưng có quá nhiều chi tiết, chỉ có thể là người trong lớp bọn họ.

Cuối cùng cậu đưa mắt lên người Giản Thừa ngồi cùng bàn.

Bạn cùng bàn đóng một vai phụ rất quan trọng trong tiểu thuyết, sau này Lộc Dữ Ninh cũng gặp chuyện tương tự, Giản Thừa cũng dùng dư luận trên mạng giúp Lộc Dữ Ninh vượt qua cửa ải khó khăn, đồng thời còn khiến người tổn thương Lộc Dữ Ninh phải trả giá đắt. Đương nhiên toàn bộ quá trình Lộc Dữ Ninh đều không hay biết.

Cậu nhớ rõ, ngày đó sau khi rời khỏi phòng giám sát, cậu nhìn thấy Giản Thừa.

Nhận thấy được ánh mắt của cậu, thiếu niên u ám ngẩng đầu, cười khıêυ khí©h với cậu.

"Là cậu?" Lộc Dư An sải bước dừng lại bên ngoài Giản Thừa một bước khẳng định nói: "Xóa bài post."

Nguyên nhân không cần nghĩ, chẳng qua là muốn trút giận thay Lộc Dữ Ninh. Giản Thừa có sự cố chấp đáng sợ với Lộc Dữ Ninh, bất cứ người nào làm Lộc Dữ Ninh không vui, đều là kẻ địch của gã. Gã quả thực giống như một con chó điên không có đạo lý ở bên cạnh Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An chỉ có thể quy cho sức hút đặc biệt trên người của Lộc Dữ Ninh.

Giản Thừa đứng lên, thật ra gã còn cao hơn Lộc Dư An một chút, cúi đầu nhìn Lộc Dư An, trong mắt tất cả đều là khıêυ khí©h, ngoài miệng lại vô tội nói: "Cậu đang nói gì vậy, tôi không hiểu."

Giản Thừa lúc này không hối hận, gã cùng mẹ và em trai sống nương tựa lẫn nhau, gã chưa bao giờ chán ghét họ là gánh nặng. Đứa em trai vĩnh viễn đơn thuần ngây thơ lại càng là điểm yếu trong lòng gã, trong lúc cả nhà bọn họ khó khăn nhất, mẹ mất việc, em trai đi lạc, giữa mùa đông giá rét, gã mạo hiểm gió lạnh đi tìm khắp nơi, cuối cùng là Dữ Ninh tìm em trai trở về. Lúc em trai được đưa về nhà, toàn thân đã phát sốt, có thể nói Dữ Ninh là ân nhân cứu mạng của em trai gã.

Trong tuyết lớn bay tán loạn, hình ảnh Dữ Ninh ở trên đường vang vọng ca khúc Giáng Sinh dắt em trai đi về phía gã, là ký ức gã không thể nào quên.

Từ sau khi gặp Dữ Ninh, tình trạng nhà bọn họ cũng càng ngày càng tốt lên, mẹ một lần nữa tìm được việc làm, bệnh tình của em trai cũng ổn định. Mà sau khi Lộc Dữ Ninh biết hoàn cảnh nhà gã, chẳng những không xa lánh gã như những người khác, biết gã cần chữa bệnh cho em trai cho nên xin học bổng giúp gã. Mấy ngày hôm trước số tiền này cũng đã vào tài khoản, dùng để trả tiền viện phí cho em trai.

Có thể nói cậu ấy lại cứu em trai thêm một lần nữa, gã thật sự nợ Lộc Dữ Ninh quá nhiều. Lộc Dư An làm hại Dữ Ninh, chính là kẻ thù lớn nhất của gã.

Lộc Dư An là trung tâm của sự chú ý, tranh chấp của hai người cũng đã thu hút sự chú ý.

Tuy rằng Giản Thừa quái gở cũng không có bạn bè trong lớp, nhưng thái độ lấy oán trả ơn của Lộc Dư An đối với Lộc Dữ Ninh hiển nhiên đã chọc giận bạn học trong lớp, đa số mọi người vẫn đứng về phía Giản Thừa, có mấy nam sinh bất mãn vây quanh --

"Lộc Dư An, cậu đừng quá đáng."

"Lộc Dư An, cậu muốn làm gì?"

Trên mặt bọn họ là chán ghét không thèm che dấu, trong mắt bọn họ, cho dù bài post là Giản Thừa đăng thì cũng là sự thật, chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng Lộc Dư An lại không nhìn bọn họ, nhìn chòng chọc vào Giản Thừa từng câu từng chữ nói: "Có lẽ cậu hiểu lầm rồi."

"Tôi không hỏi ý kiến của cậu, mà là đang yêu cầu cậu."

Giọng cậu hơi dừng một chút: "Mẹ cậu hiện tại đang làm tiếp tân ở KTV* đúng không?"

*quán Karaoke

Nét mặt Giản Thừa thay đổi rõ rệt hỏi: "Cậu có ý gì?"

Lộc Dư An chỉ lạnh lùng nói: "Chính là ý mà cậu đang nghĩ đấy."

Khu Giản Thừa ở cùng khu phố với nơi lúc trước cậu ở, KTV nơi mẹ gã làm việc là nơi trước đây cậu từng làm việc. Nếu không phải cậu biết hoàn cảnh của Giản Thừa, đi giúp mẹ gã liên lạc với công việc này, thì sao có thể đến lượt mẹ gã chứ.

Giản Thừa hung tợn nhìn chằm chằm Lộc Dư An, Lộc Dư An thản nhiên đối diện với gã. Cuối cùng gã cắn răng xóa bài post.

Lộc Dư An cũng chắc chắn Giản Thừa sẽ lùi bước, không dám lấy người nhà ra đánh cược.

Bài post đầu nguồn đã bị xóa, nhưng bài post đã bị tung ra ngoài, chỉ với xóa bỏ hoặc là hạ nhiệt độ bình thường đã không thể giải quyết được chuyện này.

Nhưng Lộc Dư An còn có đường lui khác, cậu nhìn đồng hồ--

Quả nhiên, họ Hoàng đã đăng bài lên mạng làm sáng tỏ mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Ngay từ đầu cậu không hề hành động liều lĩnh, thật ra cậu cũng có để lại chứng cứ cho mình, đoạn ghi âm với họ Hoàng khi đó là về vấn đề danh sách học bổng.

Chẳng qua Lộc Chính Thanh chưa từng hỏi cậu mà thôi.

Nói đến lại thấy buồn cười.

Họ Hoàng cho tới bây giờ cũng không dám yêu cầu trường học xử phạt cậu, yêu cầu xử phạt cậu ấy thế mà lại là Lộc Chính Thanh.

Khi bài post của thầy Hoàng xuất hiện, nhiệt độ của chuyện này đã giảm xuống từng chút một, vốn không có chứng cứ xác thực, lời giải thích của thầy Hoàng lại càng cho sự kiện này một định nghĩa -- chỉ là một trò đùa.

Tuy rằng bạn học trong lớp cũng không tin, chuyện ngày hôm đó là Lộc Dữ Ninh phát hiện, Dữ Ninh sẽ không nói dối. Nếu quả thật là trò đùa, thì sao lại đánh nhau như thế? Sao có thể có trò đùa như vậy.

Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy. Mọi người trong lớp càng thêm chán ghét nhìn về phía Lộc Dư An.

Trong mắt bọn họ, chính là nhà họ Lộc đã dùng tiền giải quyết chuyện này.