Chương 20

Bởi vì sự tồn tại của cô giáo, Lộc Dư An vẫn rất tôn trọng các giáo viên. Dưới sự giúp đỡ của cô giáo, cậu miễn cưỡng đi trung học, mặc dù là học sinh kém nhất, nhưng là dù sao nền tảng của cậu không tốt, có thể có thành tích thế này cậu rất vui rồi.

Ngày tốt nghiệp, cô giáo đưa cho cậu một lá thư, nói rằng cậu nhất định phải cố gắng học đại học. Kiếp trước vào thời cấp ba cậu cũng muốn cố gắng hết sức thi vào đại học để học quản lý khách sạn chính quy, giúp đỡ anh trai Lộc Vọng Bắc của cậu quản lý công ty của nhà họ Lộc. Cậu nhớ khi còn bé, cậu đã hứa với mẹ, sẽ luôn bảo vệ anh trai, cho dù là lúc nào.

Lần thi thử cuối cùng của cậu, điểm số thật ra đã đạt được điểm chuẩn.

Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm được, tay phải của cậu bị thương vài ngày trước khi thi đại học. Là do cậu nhất thời sơ sẩy. Anh hàng xóm xã hội đen lăn lộn với cậu trước đây biết cậu sống không vui ở nhà họ Lộc, vì giúp cậu dễ thở hơn, sau khi tan học nhốt Lộc Dữ Ninh trong một phòng học bỏ hoang.

Anh hàng xóm không biết Lộc Dữ Ninh bị hen suyễn, cũng không biết khi sợ sẽ dẫn đến hen suyễn, sau khi Lộc Dư An biết chuyện này, lập tức chạy về trường học tìm Lộc Dữ Ninh. Lộc Dữ Ninh bị nhốt ở bên trong quả nhiên đã phát bệnh, cậu ta thậm chí quên mang theo thuốc xịt hen suyễn, nhưng hàng xóm tìm không thấy chìa khóa của phòng học bỏ hoang, mà phòng học bỏ hoang lại còn cháy.

Lúc cậu đạp cửa vào phòng học xông vào đám cháy cứu người, bị bỏng tay phải của mình, may mà Lộc Dữ Ninh không có gì đáng lo. Nhưng nhà họ Lộc không nén giận được nên điên cuồng trả thù anh hàng xóm, và dưới sự khéo léo của luật sư nhà họ Lộc, anh hàng xóm thậm chí có thể bị bỏ tù vì tội gây ra hỏa hoạn. Nhưng cậu biết, lúc cháy anh hàng xóm đang ở cùng cậu, hoàn toàn không thể gây cháy được.

Nhà họ Lộc chẳng ai tin cậu, theo lẽ thường nên cũng coi cậu là đồng phạm, thậm chí tay phải cậu bị thương cũng bị cho là đáng tội. Cậu đi cầu xin bố và anh trai, vì Lộc Dữ Ninh cũng không bị gì, bỏ qua cho anh hàng xóm. Đáng tiếc không có tác dụng, bố và anh trai khăng khăng muốn bọn họ phải trả giá xứng đáng.

Cậu không hiểu, tuy cậu làm sai, nhưng Lộc Dữ Ninh đã thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí xuất viện trong ngày, còn tay phải của cậu bị thương trước khi thi đại học, cái giá như vậy còn chưa đủ sao?

Cuối cùng anh hàng xóm bị kết án một năm, trước khi vào tù còn an ủi cậu, lật thuyền trong mương còn liên lụy đến cậu. Chính chuyện này đã khiến cậu quyết định rời khỏi nhà họ Lộc. Cuối cùng trước khi chết cậu để lại một khoản tiền cho anh hàng xóm, tuy rằng chẳng bù đắp được gì, nhưng hy vọng anh hàng xóm có thể bởi vì... số tiền này mà thoải mái một chút.

Kiếp trước cậu không đi học đại học, phụ lòng cô giáo, cho nên lần này cậu phải càng cố gắng hơn.

Lộc Dư An không muốn bỏ qua bài học hôm nay, nhưng thủ tục chuyển lớp chưa làm xong cho nên cậu vẫn quay về lớp 1.

Tiết học này đúng lúc là tiết của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng thu dọn đồ đạc. Lộc Dư An dừng ở cửa, ngón trỏ gõ gõ cửa phòng học phát ra hai tiếng cộc cộc: "Thầy Lý."

Thầy Lý ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lộc Dư An, nụ cười đông cứng: "Lộc Dư An? Em tới đây làm gì? Chẳng phải em sắp chuyển lớp rồi ư?"

Cùng lúc đó mấy ánh mắt rơi vào trên người Lộc Dư An, Lộc Dư An không nhìn cũng biết là mấy người bình thường có quan hệ tốt với Lộc Dữ Ninh, chỉ đơn giản giải thích: "Thủ tục phải chờ ngày mai."

"Thế à..." Thầy Lý thở phào nhẹ nhõm. Trong giọng nói của ông ta thầm kín mang theo nỗi niềm như trút được gánh nặng. Ông ta biết làm một thầy giáo ông ta không nên nghĩ như vậy, nhưng thật sự ông ta không biết nên làm gì cho phải. Không nói đến thân phận xấu hổ của Lộc Dư An và Lộc Dữ Ninh. Xuất phát từ nội tâm của ông ta, ông ta càng thích Lộc Dữ Ninh hơn, dù sao mình cũng nhìn cậu nhóc ấy lớn lên.

Lúc Lộc Dư An vừa quay về, ông ta đã nhờ người hỏi thăm qua -- Lộc Dư An được rất nhiều thiếu niên bất lương của trường trung học số 13 gọi là anh Lộc.

Lúc ấy tim ông ta đập thình thịch.

Sau đó Lộc Dư An đến lớp, có vẻ tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, thậm chí đi học so với phần lớn em khác còn nghiêm túc hơn, nhưng rất nhanh ông ta phát hiện, nền tảng của Lộc Dư An thật sự quá kém, thiên phú cũng không tốt lắm.

Ông ta luôn dạy lớp tốt nhất, tuy trong lớp không phải tất cả đều là nhân tài xuất chúng, nhưng phần lớn đều chỉ một chút là hiểu.

Nhưng Lộc Dư An thì không giống thế. Là một thầy giáo, ông ta cũng muốn giúp Lộc Dư An, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, ông ta phát hiện Lộc Dư An tuy rằng mặt ngoài đang chăm chú nghe, nhưng ánh mắt quả thật mờ mịt, nói những thứ đó, hoàn toàn không vào trong đầu.

Ông ta từng dẫn dắt vô số học sinh, ông ta hiểu được Lộc Dư An hoàn toàn không dụng tâm trong việc học.