Chương 17

Hôm nay Lộc Dữ Ninh cũng biết loại phương pháp vẽ này, không khỏi khiến ông ấy kích động, trên đời chẳng lẽ có loại chuyện trùng hợp này sao?

Ánh mắt ông ấy sáng quắc nhìn chằm chằm Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dữ Ninh nhắm mắt không biết nói như thế nào mới được, Dương đại sư dường như đã nhận định bức tranh là cậu ta vẽ, nhưng cậu ta biết rõ không phải. Cậu ta lấy lại bình tĩnh, cho dù bức tranh này là ai vẽ, cậu ta cũng không nên nhận bừa. Cậu ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, miệng giật giật, nhưng ngay lúc muốn nói ra, ánh mắt Dương Xuân Quy hài lòng nhìn chằm chằm bức tranh lại hiện lên trong tâm trí cậu ta, lời đến bên môi làm thế nào cũng không nói ra được.

Nếu như bác Dương thất vọng, không muốn nhận cậu ta làm đệ tử thì làm sao bây giờ? Hoặc là bác Dương nhất định phải tìm ra người vẽ tranh, nhận người đó làm đệ từ thì sao?

Chẳng qua chỉ do dự chốc lát như vậy.

Lộc Chính Thanh cũng đã mở miệng, trong giọng nói là không giấu được tự hào, hỏi cậu ta: "Đúng vậy, Dữ Ninh, trước kia sao bố không thấy con vẽ loại này?"

Lộc Dữ Ninh cắn cắn môi, lời trong miệng, rốt cuộc nói không nên lời, nhìn Lộc Chính Thanh, cúi đầu. Cậu ta không thể làm cho bố thất vọng - cậu ta sợ ánh mắt bố nhìn về phía anh hai sẽ xuất hiện trên người mình.

Một ý nghĩ sai lầm, Lộc Dữ Ninh cúi đầu lúng túng nói: "Mấy năm trước, ngẫu nhiên học được ạ." Cậu ta không dám nói quá cụ thể, bởi vì sẽ bị bại lộ.

Nhưng Lộc Chính Thanh hiển nhiên hiểu lầm gì đó mở miệng nói: "Có phải là ông cụ thường dạy con vẽ trong công viên không?"

Lộc Dữ Ninh vội vàng gật đầu, ngay cả Lộc Chính Thanh nói gì cũng không nghe rõ.

Lộc Vọng Bắc cũng giải thích với Dương Xuân Quy: "Dữ Ninh học vẽ tranh không lâu ở công viên gặp qua một ông cụ. Ông ấy đối xử với Dữ Ninh rất tốt, ngày nào Ninh Ninh cũng chạy tới công viên để học vẽ với ông ấy, nhưng rồi sau đó có một ngày ông cụ ấy không đến công viên nữa, Ninh Ninh đã buồn rất lâu khi nhìn bức tranh mà ông cụ để lại."

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Lộc Dữ Ninh đầy dịu dàng, sở dĩ Dữ Ninh đến công viên là bởi vì nơi đó có một sân bóng rổ. Mỗi ngày anh ta đều ở đó chơi bóng rổ, khi đó mẹ vừa mới qua đời, tâm trạng anh ta chán nản, là Dữ Ninh dùng phương thức như vậy yên lặng làm bạn với anh ta.

Nhưng trong mắt Dương Xuân Quy khẽ nhúc nhích -- đáy lòng ông ấy lặp đi lặp lại suy nghĩ về "ông cụ này", vội vàng truy hỏi: "Các con có biết ông cụ này tên gì không?"

Lộc Dữ Ninh cúi cằm mờ mịt lắc đầu, chột dạ bối rối, ngay cả bác Dương hỏi gì cậu ta cũng không biết.

Đáy mắt Dương Xuân Quy chợt lóe lên thất vọng, nhưng trong lòng cũng biết không thể nóng vội, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Loại phương pháp vẽ tranh này tuy rằng trên đời hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có người biết. Huống chi cháu ngoại của sư phụ Mạc Nhân Tuyết ngày mai cũng sẽ đến Nam Thành. Từ nhỏ Nhân Tuyết đã biết nhiều phương pháp, mối quan hệ lại rộng, chờ khi xong chuyện của [Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ], bọn họ cùng nhau tìm tung tích của Lý sư thúc, nhất định có thể có thu hoạch.

Dương Xuân Quy lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt những người chung quanh ít nhiều có chút khó hiểu, không rõ vì sao ông ấy ngạc nhiên như vậy.

Vì thế ông ấy gấp những bức hoành phi chồng lên nhau kia lại, gấp mấy lần, khoa tay múa chân giải thích với bọn họ: "Mọi người xem kích thước này, vừa khéo là quy cách của những chiếc đèn l*иg cung điện lục giác trong tiền triều. Tiền triều đã từng hưng thịnh cái này, bên ngoài dùng ba lớp lụa mỏng để vẽ tranh. Khi những chiếc đèn l*иg được thắp sáng trong cung điện vào ban đêm, phong cảnh sẽ hiện lên lập thể, như là xuất hiện ở trước mắt. Hiện tại viện bảo tàng thủ đô hẳn là còn giữ lại một món đồ sưu tầm như vậy.”

Sư tổ của bọn họ chính là họa sĩ cung đình tiền triều, bởi vậy loại kỹ thuật này mới được truyền thừa xuống từ mạch của bọn họ. Dương Xuân Quy quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh, có một tầng quan hệ sâu xa như vậy, mặt mày giãn ra rất nhiều, trong giọng nói mang theo cổ vũ: "Dữ Ninh con hẳn là cũng làm khung đèn cung đình nhỉ?"

Lúc đầu ông ấy cho rằng phong cách vẽ tranh Lộc Dữ Ninh không hợp với ông ấy lắm. Thế nhưng bức tranh này tuy rằng trúc trắc, lại toát ra linh khí, hơn nữa kỹ thuật giống cùng sư môn. Dương Xuân Quy không khỏi cũng có chút lòng yêu tài, ánh mắt nhìn Lộc Dữ Ninh dịu đi rất nhiều: "Nét bút trên bức tranh này có thể linh hoạt hơn. Trong khoảng thời gian bác ở Nam Thành này, Dữ Ninh cháu cứ tới tìm bác."

Điều này có nghĩa là đã qua cửa thứ nhất làm đồ đệ. Khẳng định tài hoa của Lộc Dữ Ninh, kế tiếp sẽ khảo nghiệm nhân phẩm và tâm tính của cậu ta.

Lời này vừa nói ra, ngay cả trên mặt Lộc Chính Thanh cũng mang theo chút ý cười.

Lộc Dữ Ninh rõ ràng nên vui mừng, nhưng trong lòng cậu ta lại giống như bị thứ gì đó không rõ chặn lại, chua xót đáng sợ, cậu ta giống như mất đi năng lực suy nghĩ, cho đến khi Lộc Chính Thanh nhẹ nhàng đẩy một cái, cậu ta mới miễn cưỡng nở nụ cười ngây ngốc nói một câu: "Cảm ơn thầy."

Trong lòng cậu ta có một giọng nói nho nhỏ lặp đi lặp lại nói với mình, thật ra không nhất thiết có liên quan đến bức tranh kia.

Dương Xuân Quy vốn đã rất hài lòng với cậu ta, cậu ta cũng là thanh niên kiệt xuất nổi tiếng trong giới hội họa trong nước, bạn cùng lứa tuổi cả nước có thể so sánh với cậu ta cũng không có mấy người.

Bức tranh đó không quan trọng. Nhất định là như thế.

Thế nhưng, Lộc Dữ Ninh mất hồn mất vía theo bọn họ rời đi, lúc đi đến chỗ rẽ, nhịn không được nhìn gian phòng từng thuộc về cậu ta ở lầu hai, không ngừng nghĩ đi nghĩ lại suy đoán không thể nào kia --

Có lẽ nào là anh ấy không?