Chương 1

Trong những con hẻm của khu ổ chuột ở Nam Thành, gió đông lạnh thấu xương gào thét qua vách tường hẹp dài.

Lộc Dư An giật giật bàn tay tê dại, viết chữ ký cuối cùng lên bức tranh.

Bức tranh này đã bị trì hoãn rất lâu rồi, trong tranh là lối vẽ tỉ mĩ đậm nhạt hài hòa, nơi đó có người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng ôm hai đứa trẻ trong lòng, với vài nét bút ít ỏi, người phụ nữ rũ mắt cúi đầu, dịu dàng hiện lên trên giấy, trong lòng là đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.

Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và hủy tất cả các bản vẽ đã nhận.

Bác sĩ nói rất rõ ràng với cậu, bệnh tình đã lan rộng nên có điều trị cũng không còn ý nghĩa.

Chỉ có bức tranh này, cậu vẽ một chốc lại dừng một lát, cuối cùng vẫn cắn răng sửa chữa xong bức tranh này.

Chỉ có bức tranh này là khác biệt, nó là tác phẩm dở dang mà mẹ đã để lại.

Đây cũng là tác phẩm duy nhất và cũng là tác phẩm cuối cùng mà cậu hợp tác với mẹ.

Thật ra thì cậu hoàn thành cũng không được tốt lắm, vả lại như cậu đây thì cũng chẳng được coi là đã được học vẽ, chỉ là khi còn bé có đoạn thời gian cậu đi theo một vị hàng xóm tính tình cổ quái học được qua loa, về sau tay phải của cậu bị thương, cho dù cậu có cắn răng phục hồi, thì cũng không thể hoàn toàn hồi phục như trước. Vốn dĩ vẽ tranh đối với cậu mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi từ sau khi được chẩn đoán chính xác mắc ung thư dạ dày, cậu càng ngày càng sa sút.

Mà việc vẽ tu bổ lại càng khó khăn hơn so với vẽ một bức mới.

Nhưng cậu đã làm được rồi.

Thiếu niên hiếm khi lộ ra nụ cười rất nhạt, các đường nét khuôn mặt của cậu vốn xinh đẹp u ám đến mức có chút hung hãn, giữa hai lông mày còn có một vết sẹo dữ tợn rộng bằng ngón cái. Cậu không thích cười, luôn kiêu ngạo, không hòa hợp đứng ở bên cạnh, khí chất quanh người cực kỳ giàu tính công kích. Người bên cạnh hoặc là cảm thấy cậu không dễ tiếp cận, kính trọng nhưng xa lánh, hoặc là cảm thấy cậu làm liều ngang ngược, là một khúc xương mọc lệch, không có thuốc chữa.

Nhưng mà nụ cười này của cậu, không hiểu sao lại hòa tan đi sự hung hãn trên người, thậm chí trên gương mặt quá mức gầy gò của thiếu niên có chút yếu ớt dịu dàng.

Bây giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông.

Trong phòng cũng chỉ khá hơn bên ngoài một chút mà thôi.

Hiệu quả giữ ấm của căn nhà cũ bằng gỗ cũng không tốt, trên người Lộc Dư An mặc đồ có hơi cồng kềnh, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh cóng đến chết lặng.

Đường dây cũ kỹ của khu ổ chuột không chịu nổi công suất của máy điều hòa không khí hoặc các thiết bị sưởi ấm khác, nếu sử dụng rất dễ bị đứt cầu dao, còn có tai họa ngầm về an toàn, vì vậy chủ nhà đã ra lệnh cấm sử dụng.

Tòa nhà thuê chung sát vách có đôi tình nhân thường xuyên dùng công suất lớn, thiếu chút nữa đã gây ra hỏa hoạn. Cô gái nhỏ thuê chung với bọn họ tức giận cãi nhau một trận với đôi tình nhân nọ. Nhưng da mặt cô nàng mỏng, chẳng những cãi không lại đôi tình nhân miệng tục tĩu kia, ngược lại còn bị người đàn ông trong đôi tình nhân uy hϊếp, ấm ức nửa đêm ngồi ở bên cửa rơi nước mắt. Khi đó bệnh tình Lộc Dư An còn chưa nghiêm trọng như vậy, cậu tìm một cơ hội, chặn người đàn ông kia ở trong hẻm nhỏ, sau đó cả nhà đó tức thì khách khí với cô gái nhỏ kia rất nhiều.

"Meo meo—— " Tiếng meo meo nho nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh với lớp sơn màu nâu đỏ đã bong tróc loang lổ.

Cách tấm kính, trên người con mèo màu cam được bao phủ một lớp tuyết mỏng, mở to mắt hạnh thật to ngốc nghếch cọ vào cửa sổ thủy tinh.

"Cạch" một tiếng, Lộc Dư An vừa mới mở ra một khe hở cho cửa sổ gỗ cũ kỹ, con mèo màu cam không kịp đợi lập tức chen vào, lắc lắc lớp tuyết mịn trên người, rồi ngồi xổm trên bệ cửa sổ, dùng đuôi cuốn lấy chân trước, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay Lộc Dư An.

Nhưng Lộc Dư An cau mày đẩy con mèo ra xa một chút.

Con mèo này là do khách thuê trước đây nuôi, sau này vị khách thuê dọn đi nhưng bỏ nó lại.

Con mèo màu cam không những không dễ thương mà còn là con mèo xấu xí nhất trong số những con mèo mà Lộc Dư An từng thấy. Xấu xí, đánh nhau cũng không giỏi, nếu không đã chẳng bị những con mèo khác cắn cho chân bị thương, bị cào thành mặt hoa, trên người quanh năm bị thương, vừa xấu vừa hói.

Thậm chí chỉ số thông minh cũng không ổn lắm.

Đến ngay cả phòng đã đổi chủ mà cũng không phát hiện ra.

Mèo hoang lang thang bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt, chúng nó vĩnh viễn không biết tới gần bọn nó là người hay là quỷ.

Lộc Dư An không muốn khiến nó có nhận thức sai lầm nên luôn đẩy con mèo nhỏ màu cam ra.