Chương 7: Vậy A Nhiên tỷ có thích tôi không?

Ngày phát tiền lương, Thẩm Y Nhiên dẫn Hàn Tử Sâm đến trung tâm mua sắm để mua điện thoại di động cho anh.

“Tôi không dùng điện thoại cũng không sao.” - Hàn Tử Sâm chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy thật sự sẽ mua cho hắn một chiếc điện thoại di động.

“Bây giờ còn có ai lại không dùng điện thoại, vả lại có điện thoại rất tiện, sau này có chuyện gì ra ngoài về muộn, chúng ta dễ dàng báo cho nhau hơn.”

Hai người nhìn một loạt điện thoại trong tủ, cô đã tìm hiểu trên mạng một chút, với số tiền có được hiện tại có thể mua một số dòng cũ, cô chỉ cho Hàn Tử Sâm lựa chọn.

“Bây giờ tôi chỉ có thể mua cho cậu chiếc điện thoại kiểu cũ này thôi, tôi đã tìm hiểu trên mạng rồi, tuy cũ nhưng tính năng rất tiện lợi và đầy đủ. Cậu hãy sử dụng nó trước, đợi đến khi tiết kiệm được nhiều tiền hơn sau này…”

“Cái này rất tốt.” - Anh ngắt lời cô, chọn một cái điện thoại loại cũ.

Thẩm Y Nhiên gật đầu và tính tiền.

“Ngày mai đi làm cái sim nhé, có sim mới dùng được.” - Cô vừa đi vửa nói.

“Được, ngày mai khi đi làm tôi sẽ đi làm sim.” - Hàn Tử Sâm gật đầu.

Hai người đi bộ ra khỏi trung tâm mua sắm đi trên đường, đột nhiên bước chân của Hàn Tử Sâm dừng lại, Thẩm Y Nhiên quay đầu nhìn lại chỉ thấy sắc mặt của anh tái nhợt, thần sắc chấn kinh, đôi mắt nhìn chằm chằm bến xe buýt.

“Sao vậy?” - Cô lo lắng hỏi.

“Không… không sao.” - Hàn Tử Sâm đáp, vẻ mặt rất nhanh trở lại bình thường. Vừa rồi… là anh nhìn nhầm, nhầm lẫn người phụ nữ đang lên xe buýt chính là người phụ nữ kia.

Không đời nào người phụ nữ từng bỏ rơi chồng con lại xuất hiện ở đây.

“A Tử, đừng học theo ba, dù có muốn yêu ai đó cũng đừng yêu toàn tâm như thế.”

“Tình yêu hóa ra chỉ là thứ rẻ tiền nhất trên thế giới này. Khi cô ấy khinh thường ta, dù ta có quỳ trước mặt cô ấy cũng là vô dụng.”

“A Tử, có lẽ một ngày nào đó khi con thực sự yêu một ai đó, con sẽ hiểu rằng trên đời này sẽ có một người có thể điều khiển mọi hỉ nộ ái ố của con và cả tính mạng của con. Nhưng nếu có thể, ba mong con mãi mãi không bao giờ lĩnh ngộ cảm giác đó.”

Ai… là ai đang nói những lời này…

Đừng nói nữa và đừng ở đây đợi nữa, lạnh quá… rất lạnh.. Đừng đợi nữa, đừng ở lại đây nữa… sẽ chết cóng mất!

“A Tử, mẹ phải đi đây, mẹ không muốn nghe ba con luôn miệng nói yêu mẹ, nhưng lại không cho mẹ được cuộc sống như mẹ muốn! Mẹ đối với ba con đã hết tình hết nghĩa.”

Là ai? Ai đang nói chuyện?

“Đừng… đừng đi…”

Lại một giọng nói khác vang lên, là ai? Đúng rồi, đây chính là giọng nói của chính mình, là hắn đàn cầu xin người phụ nữ kia, nếu bà ấy rời đi, ba của anh sẽ…

Đừng đi, đừng đi! Anh liều mạng bắt lấy người kia nhưng lại không thể. Khung cảnh xung quanh dường như dày đặc bóng đêm. Anh cảm thấy mình đang chết đuối, khó chịu đến mức hơi thở cũng khó khăn.

Tay liều mạng nắm lấy thứ gì đó, ngay chỉ là một cọng rơm cũng tốt!

Đột nhiên giống như có thứ gì đó ấm áp ôm lấy anh, bên tai anh một giọng nói dịu dàng vang lên: “ A Tử, A Tử…tôi không đi, tôi không đi đâu cả, đừng sợ,... đừng sợ…”

Giọng nói này… chính là A Nhiên tỷ, là cô gái tên Thẩm Y Nhiên muốn anh gọi là A Nhiên tỷ.

Hàn Tử Sâm chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hiện lên một gương mặt thanh tú, đôi mắt mơ màng đen láy đầy lo lắng, đôi môi hồng nhạt mấp máy như đang nói cái gì đó.

Đúng rồi, cô ấy là đang nói anh đừng sợ!

Thấy hắn tỉnh lại, Thẩm Y Nhiên thở ra một hơi: “A Tử, cậu sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Anh thở ra một hơi, đã bao lâu rồi anh không mơ thấy giấc mơ này, anh mơ thấy người phụ nữ đó bở rơi anh và cha anh không thương tiếc, anh mơ thấy cha anh biết điều đó nhưng không ngăn cản, trên môi chỉ có nụ cười cay đắng đến đau lòng.

“Ừm, tôi gặp ác mộng.” - Anh trầm giọng nói, lúc này anh mới nhận ra mình đang nắm chặt lấy tay cô, giống như đang nắm một cọng rơm cứu mạng.

Hóa ra cô chính là cọng rơm cứu mạng của anh trong giấc mơ sao?

Anh đột nhiên buông ta ra, hơi ấm trong tay đột nhiên biến mất, cau mày lại, sắc mặt dần dần tái nhợt, cơ thể từ từ cuộn tròn, tay che bụng lại.

Thẩm Y Nhiên vội hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không?”

“Không có gì.” - Anh nhẹ giọng nói: “Chỉ là… dạ dày có chút co thắt một chút, một lát sẽ ổn thôi.”

Có lẽ là do cơn ác mộng kia, trước kia anh hay bị đau dạ dày do căng thẳng tinh thần, nhưng đã rất lâu rồi không gặp phải nửa.

Thẩm Y Nhiên rót một cóc nước ấm vã đỡ Hàn Tử Sâm ngồi dậy uống nước. Anh miễn cưỡng uống một ngụm nước, sau đó mím chặt môi mỏng, răng thỉnh thoảng đánh cành cạch, như thể đang dùng hết ý chí để chống lại cơn đau.

Cô lo lắng nhìn anh, sau đó liền đứng lên: “Tôi ra ngoài một chút, cậu chờ một chút.” - Trước khi ra ngoài còn cẩn thận đắp chăn kín cho anh, sợ anh bị lạnh sẽ càng đau hơn.

Khi cô rời đi, căn phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại có một mình anh.

Anh vẫn nhắm mắt chờ đợi cơn đau trong cơ thể qua đi, anh ở một mình là chuyện hoàn toàn bình thường phải không?

Giống như là khi ba anh chết, anh được đưa về nhà họ Hàn, mặc dù bên canh có ông nội, cùng rất nhiều người hầu nhưng đối với anh, dường như luôn chỉ một mình.

Không biết qua bao lâu, anh nghe tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói quen thuộc thở hổn hển trong căn phòng nhỏ: “A Tử, tôi đi mua thuốc về rồi, cậu uống thuốc xong sẽ không còn đau đớn nữa.”

Anh mở mắt ra nhìn hơi thở trắng bệch của cô, đầu tóc bởi vì chạy đi mà lộn xộn, trong mắt cô bao trùm sự lo lắng. Khuôn mặt trong sáng, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng nhạt, mặc dù anh đã gặp rất nhiều phụ nữ có ngoại hình và nhan sắc nổi bật hơn nhưng vào lúc này dường như anh không thể rời mắt khỏi cô.

Giống như trên thế giới này còn có thêm một người nữa.

Thẩm Y Nhiên lấy nước ấm và theo hướng dân cho Hàn Tử Sâm uống thuốc.

Sau đó lại lấy khăn ấm lau sạch mồ hôi trên trán và mặt anh.

“Nếu cậu vẫn khó chịu thì cứ nhắm mắt ngủ một lát đi. Hôm nay cậu sẽ ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ dưới sàn.” - Nói xong, cô đỡ anh lên giường.

Cô vừa định quay người thì bàn tay anh đột nhiên ôm cô lại.

“Sao vậy, cậu vẫn còn rất đau sao?” - Cô hỏi với vẻ lo lắng.

Anh ngơ ngác nhìn cô, lúc đó anh gần như vô thức kéo cô lại, như thể không muốn cô rời xa anh.

“Tôi muốn… A Nhiên tỷ ở với tôi.” - Qua một hồi lâu anh mở miệng nói.

“Tôi luôn ở cùng cậu, tôi nằm dưới sàn ngay bên cạnh cậu, chỉ cần quay người liền nhìn thấy tôi.” - Cô đáp.

“Giường này có thể ngủ được hai người, A Nhiên tỷ, chị có thể nằm trên giường cùng tôi được không?” - Hàn Tử Sâm lẩm bẩm, chính bản thân anh cũng không biết bây giờ ánh mắt kia của anh hiện lên một tầng ham muốn.

Thẩm Y Nhiên cắn nhẹ môi, do dự một chút rồi gật đầu: “Được.”

Sau đó cô kéo chăn bông trên sàn lên, nằm xuống bên cạnh anh.

Ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc khi đồng ý ngủ cùng với một người đàn ông, có lẽ là vì lúc đó anh ta trong giống như một con búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ khiến cô muốn bảo vệ anh.

Nằm trên giường, cô tắt đèn, tay phải của cô luôn bị tay trái anh nắm chặt.

“A Tử, nếu cậu vẫn cảm thấy không khỏe thì cứ gọi tôi nhé.” - Cô nói.

Hàn Tử Sâm gật đầu, anh đã cảm thấy tốt hơn nhiều so với lần tái bệnh trước. Hoặc là vì có cô bên cạnh, hơi ấm từ lòng bàn tay của cô luôn truyền đến anh.

“A Nhiên tỷ, chị sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?” - Anh trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ luôn đồng hành cùng nhau. Cho dù sau này A Tử có lấy vợ và có gia đình thì tôi sẽ vẫn luôn ở bên A Tử.”

Hàn Tử Sâm chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói của cô khiến anh cảm thấy thoải mái, cảm giác đau đớn dường như ngày càng ít đi.

“A Nhiên tỷ nói lời phải giữ lấy lời.”

“Tất nhiên rồi.” - Cô đáp.

Cuối cùng hai người lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng khi Hàn Tử Sâm tỉnh lại thì Thẩm Y Nhiên đã đi làm, cô còn để lại một mảnh giấy căn dặn cô đã nấu cháo để sẵn cho anh và để sẵn thuốc trên bàn kèm theo cách uống thuốc.

Anh liếc nhìn nồi cơm điện đặt trên chiếc bàn nhỏ, rồi nhìn vào vị trí đêm qua cô ngủ trên giường.

Trên giường vẫn còn mùi hương của cô, nhiệt độ cơ thể còn vươn lại trong chiếc chăn bông đêm qua cô đắp.

Có vẻ như có nhiều thứ anh bắt đầu trở nên tham lam hơn…

Ngày hôm sau, Thẩm Y Nhiên đang làm việc ở ven đường thì nhận được tin nhắn báo số điện thoại của A Tử, căn dặn anh ấy ăn đúng giờ và uống thuốc xong liền cất điện thoại tiếp tục làm việc.

Sau khi xong việc quay về trả lại dụng cụ, cô nghe những người trong văn phòng bàn tán về cuộc hôn nhân của Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ, tin tức nay hiện là tin tức nóng nhất ở Nam Thành những ngày nay.

“Tiêu Tư Vũ tặng một chiếc nhẫn kim cương 6 cara, màu đỏ hiếm có, một chiếc nhẫn kim cương như vậy cũng không biêt giá trị bao nhiêu.”

“Hà Dĩ Nguyệt chính là một người chiến thắng, sinh ra ở hào môn lại còn xinh đẹp còn gả cho một người chồng đẹp trai và giàu có không kém.”

Thân thể Thẩm Y Nhiên không khỏi cứng đờ, mỗi lần nghe đến tên hai người này, cô vẫn có cảm giác đang rơi vào ác mộng.

Những tin tức này cô đã nhìn thấy trên mạng khi lướt điện thoại, chỉ là cô trốn tránh nên chỉ muốn lướt nhanh qua.

Năm đó, khi cùng Tiêu Tư Vũ đi mua sắm ở cửa hàng trang sức, nhìn thấy viên kim cương màu đỏ anh đã nói: “Y Nhiên, nếu em thích thì anh sẽ mua để làm nhẫn cưới khi chúng ta kết hôn.”

Nhưng mà cuối cùng Tiêu Tư Vũ không thuộc về cô, viên kim cương kia cũng không thuộc về cô.

“Y Nhiên, em muốn về nhà sao?” - Một giọng nam có chút ngượng ngùng vang lên bên tai Thẩm Y Nhiên.

Cô hơi ngây người một chút, lần đó chị Hứa có chỉ cô người đàn ông này, cô có nhìn qua nên nhận ra.

“Ừ!” - Cô lên tiếng.

“Vậy để tôi đưa em về nhé, tình cờ tôi cũng đang rảnh.” - Phong Tuân dường như lấy ra hết dũng khí để nói ra điều này.

Cô nhớ kỹ chị Hứa từng nói người trước mặt đang muốn theo đuổi cô, nhưng hiện tại cô không có ý định yêu.

“Không cần.” - Thẩm Y Nhiên từ chối.

“Không sao đâu, tôi có xe nên đưa em về rất thuận tiện.” - Phong Tuân muốn một lần nữa tranh thủ.

“Hừ, người ta làm sao để ý đến xe của anh? Thứ họ muốn là được đi trong một chiếc ô tô sang trọng, hoặc mua một chiếc nhẫn kim cương 6 cara. Được như vậy tôi đoán Thẩm Y Nhiên chắc chắn sẽ đồng ý để anh đưa về.” - Phương Mộng Hề trong tổ dụng cụ chua chát nói.

Phong Tuân đột nhiên mặt đỏ bừng, lúc này liền không biết nên nói cái gì.

Thẩm Y Nhiên nhàn nhạt lườm Phương Mộng Hề: “Nói như vậy nếu ngày nào đó có người muốn đưa cô về, cô từ chối cũng bởi vì người đó không có xe sang và nhẫn kim cương à?”

“Cô…”Phương Mộng Hề tức nghẹn lời, hung hăng trùng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên quay đầu nói với Phong Tuân: “Cảm ơn, nhưng nơi tôi ở cũng không xa, tôi quen đi bộ về rồi.” - Nói xong liền quay người rời đi.

Buổi tối, Thẩm Y Nhiên cùng Hàn Tử Sâm ngồi ăn cơm chung.

“Hôm nay cậu có uống thuốc đều đặn như tôi dặn không?” - Cô quan tâm hỏi.

“Đã uống đều, dạ dày cũng hết đau.” - Hàn Tử Sâm đáp.

Thật là ngoan ngoãn, Thẩm Y Nhiên không nhịn được giơ tay sờ lên đầu Hàn Tử Sâm, trên mặt mang theo ý cười.

Hàn Tử Sâm hơi giật mình, nữ nhân này vậy mà dám sờ đầu anh như một đứa trẻ.

Dường như anh nhớ khi còn nhỏ, cha anh từng sờ đầu anh như vậy mà nói: “A Tử, con phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác, đừng nhu nhược như ba.”

Hắn chính là rất mạnh mẽ, đủ tàn nhẫn, chỉ bằng cách này mới có thể đạt được thứ mà hắn mong muốn, tránh được kết cục như cha của mình.

Hiện tại anh đã là người đứng đầu tập đoàn tài chính Hàn thị, đứng ở vị trí cao nhất Nam Thành, có được tất cả những gì mình mong muốn, nhưng dường như hắn chưa hài lòng, dường như hắn còn muốn thứ khác…

Thứ mà hắn muốn có là… ánh mắt hắn dán chặt vào người đối diện mình.

Điện thoại của Thẩm Y Nhiên đột nhiên reo lên, cô rụt tay lại nhận cuộc gọi, hơi ấm trên đầu đột nhiên giảm xuống khiến Hàn Tử Sâm có chút khó chịu.

Giọng nói từ bên kia vang lên: “Ưm… Y Nhiên, tôi là Phong Tuân, tôi muốn nói với em rằng đừng lo lắng về những lời Phương Mộng Hề nói, tôi biết em không phải là dạng người như vậy. Chiếc xe của tôi tuy chỉ là một chiếc xe phổ thông, nhưng tương lai tôi sẽ cố gắng hơn nữa đổi một chiếc xe tốt hơn.”

Nói xong không chờ Thẩm Y Nhiên trả lời, vội vàng ngắt máy.

Thẩm Y Nhiên có chút bối rối, xem ra cô phải nói rõ ràng để không lãng phí thời gian của người kia.

“Ai gọi vậy?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Đồng nghiệp ở trạm vệ sinh.” - Thẩm Y Nhiên đáp, đặt điện thoại xuống.

Hàn Tử Sâm liếc nhìn điện thoại: “Đồng nghiệp nam?”

“Ừm.”

“Người đó thích A Nhiên tỷ à?” - Trong mắt anh có một tia tối tăm khó nhận thấy.

“Chắc vậy.” - Cô thờ ơ nói.

“Vậy còn A Nhiên tỷ có thích anh ấy không?”

Thẩm Y Nhiên nghĩ nghĩ liền nói: “Nếu tôi cho anh ấy biết tôi đã ở tù, anh ấy sẽ liền né tránh, nên tôi có thích ah ấy hay không cũng không quan trọng.”

“Ngồi tù thì sao? Nếu là thật lòng thích A Nhiên tỷ, căn bản sẽ không quan tâm đến.”

Cô chỉ cười khổ không đáp.

“Nếu như người đó có thể chấp nhận việc từng ở tù, như vậy A Nhiên tỷ sẽ thích người đó sao?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.

Thẩm Y Nhiên ngẩn người…

Nhìn thấy cô ngẩn người khiến anh có vẻ hơi khó chịu nên anh nắm lấy tay cô và cắn nhẹ vào đàu ngón tay cô.

“A.” - Cô kêu nhỏ một tiếng tỉnh táo lại, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh.

“A Nhiên tỷ sẽ thích người kia sao?” - Hàn Tử Sâm kiên trì đợi đáp án.

“Không.” - Cô lắc đầu: “Tôi chỉ con anh ấy như đồng nghiệp bình thường thôi.”

Hiện tại cô không có ý định yêu đương.

Anh mỉm cười, khuôn mặt tuấn tuấn đẹp ma mị, đôi mắt lấp lánh tràn đầy cảm xúc si tình.

Trong phút chốc, cô dường như bị anh thu hút, không thể rời mắt chút nào.

Tâm tình Hàn Tử Sâm rất tốt, nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay vừa cắn: “Vậy A Nhiên tỷ vẫn chỉ nên tiếp tục xem hắn ta là đồng nghiệp bình thường.”

Thẩm Y Nhiên cảm thấy đầu ngón tay như bóc cháy, nóng hổi, trái tim cô nhảy lên kịch liệt.

Trời ơi, đây là cảm giác gì vậy?

Cô đột nhiên rút tay lại, đỏ mặt nói: “Ăn cơm…nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Hàn Tử Sâm mỉm cười, nhìn khuôn mặt gần như chôn ở chén cơm của cô liền nụ cười càng đậm hơn: “Vậy A Nhiên tỷ có thích tôi không?”

“Thích.” - Cô gật đầu không chút do dự.

“Tôi cũng thích A Nhiên tỷ, rất là thích A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm cong khóe môi, giống như đã rất lâu chưa từng gặp một cô gái khiến hắn hứng thú đến như vậy.

TruyenHD

TruyenHD