Chương 48: Cuốn Album Ảnh

Thẩm Lạc Nhân sau khi chịu nhục ở phim trường, bị cắt vai nữ chính số 2 liền ôm mọi uất hận về nhà kể lễ với cha mẹ cô ta, còn nói Thẩm Y Nhiên đang bị Hàn Tử Sâm chơi đùa lại còn có ý định câu dẫn Cố Lệ Thần của cô ta.

Um sùm cả một ngày cuối cùng Thẩm Chí Ninh hứa sẽ gọi Thẩm Y Nhiên quay về Thẩm gia dạy dỗ một trận.

Buổi tối, Thẩm Y Nhiên vẫn còn ngơ ngác vì câu nói của Hàn Tử Sâm thì nhận được điện thoại của Thẩm Chí Ninh.

“Y Nhiên, con đã lâu không trở về, ngày mai về nhà bàn bạc về việc di dời mộ của mẹ con đi.” - Thẩm Chí Ninh nói.

“Dời mộ phần?” - Thẩm Y Nhiên ngây ra hỏi.

“Ừm, mẹ còn được chôn tại nghĩa trang trong làng, nhưng bây giờ đất ở đó đã bị thu hồi cải tạo nên tất cả mộ phần đều phải di dời.” - Thẩm Chí Ninh nói.

Thẩm Y Nhiên khẽ cắn răng, mẹ cô qua đời cha của cô không chịu bỏ tiền mua một phần nghĩa trang công cộng, mà lại nhờ một người bạn liên hệ để chôn trong một ngôi làng nhỏ có một nghĩa trang công cộng không cần trả tiền.

Cô còn nhớ ngày xưa cha của cô còn không thờ cúng mẹ cô, cho đến khi cô vào cấp ba bắt đầu yêu cầu, đến khi cô vào đại học nổi tiếng nhất Nam thành thì cha và mẹ kế mới muốn thờ cúng.

Sau khi cô vào tù, ông ấy cũng không tảo mộ cũng như bỏ đi bái tế.

“Được, tôi sẽ về một chuyến.” - Nếu không vì chuyện của mẹ, cô cũng sẽ không quay về.

Vừa quay người lại, cô đã nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang dưa vào cánh cửa ngăn cách hai phòng, ánh mắt dán chặt vào cô.

“Ai gọi vậy?” - Anh bước tới gần cô và hỏi.

“Ba của tôi.”- Thẩm Y Nhiên đáp: “Chiều mai tôi sẽ về nhà một chuyến, tôi sẽ đi xe bus không cần tài xế đưa đón.”

Hàn Tử Sâm cau mày: “Có muốn tôi về cùng em không?”

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại muốn về cũng cô? Anh muốn về cùng cô với thân phận gì đây, vả lại cô trở về cũng là xử lý chuyện của mẹ mình.

“Không cần, tôi có thể tự mình về.” - Thẩm Y Nhiên nói:”Đã trễ rồi, tôi muốn đi ngủ…”

Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, cúi xuống, dùng ngón tay ven ngọn tóc dài của cô: “Những lời hôm nay tôi nói ở quán cafe, em tốt nhất đều để trong lòng.”

Thẩm Y Nhiên khẽ giật mình, anh ta nói lời này là có ý gì? Để trong lòng những lời gì?

Cô nguyện ý gả, anh liền nguyên ý cưới, anh biết lời này có ý nghĩa gì không?

Cô phát hiện gần đây Hàn Tử Sâm vô tình hay cố tính rất thích thả thính… là thật lòng hay là một trò chơi mới?

Chiều hôm sau, Thẩm Y Nhiên đi xe bus quay về nhà họ Thẩm, tuy nhiên nơi này không còn là nhà của cô nữa.

Thẩm Y Nhiên nhấn chuông cửa, một lúc sau Thẩm Lạc Nhân là người mở cửa.

“Chị, chị đến rồi à.”- Thẩm Lạc Nhân làm ra vẻ mặt ngây thơ, không giống vẻ mặt hống hách như khi cô ta ở phim trường.

Thẩm Y Nhiên nhàn nhạt nhìn cô ta một cái rồi đi vào nhà.

Phương Kiều nhiệt tình chào đón:”Y Nhiên về rồi à, dì và bà con cũng vừa nhác đến con.”

“Vào nhà ngồi xuống trước đi.” - Thẩm Chí Ninh nói.

Thẩm Y Nhiên ngồi xuống liền nói: “Mộ mẹ tôi sẽ chuyển đi đâu?”

“Không vội nói việc này.” - Thẩm Chí Ninh xua tay: “Trước tiên nói chuyện của con và em gái con trước. Hôm nay ba muốn hòa giải cho hai con, dù quá khứ có xảy ra chuyện gì thì hai đứa vẫn là chị em. Con là chị gái, phải biết bảo vệ em gái của mình.”

Thẩm Y Nhiên cau mày: “Tôi chỉ muốn biết, mộ phần của mẹ tôi dời đi đâu.”

Thẩm Chí Ninh không vui: “Không phải ba đã nói chuyên đó sẽ nói sau, trước hết hãy nói về chuyện giữa con và Lạc Nhân.”

“Chị ơi, nếu trước đây em đã làm gì sai, xin chị đừng để cùng, em xin lỗi chị.” Thẩm Lạc Nhân tỏ ra chân thành nói.

Thẩm Y Nhiên nhanh chóng cảnh giác, Thẩm Lạc Nhân càng như thế này càng có vấn đề.

“Được rồi, các con dù gì vẫn là chị em, không thể vì một người đàn ông mà đánh mắt tình cảm.” - Thảm Chí Ninh nói với con gái lớn của mình: “Y Nhiên, Cố Lệ Thần là bạn trai của em gái con, con không hể phá vỡ nhân duyên của em con được. Nghe nói con đang thân thiết với Hàn Tử Sâm? Vậy nên càng không nên dính líu đến chuyện của em gái con và Cố Lệ Thần.”

Thẩm Y Nhiên hừ lạnh: “Tôi không quan tâm đến chuyện giữa cô ta và Cố Lệ Thần, tôi chỉ muốn biết mộ của mẹ tôi sẽ chuyên đi đâu?”

Thẩm Chí Ninh không vui: “Con đây là không nguyện ý? Chẳng lẽ con thật sự muốn chen chân vào mối quan hệ giữa Lạc Nhân và Cố Lệ Thần. Ta nói cho con biết, nếu con làm hỏng cuộc hôn nhân của Lạc Nhân, đời này đừng nghi đên việc thăm viếng mồ mả của mẹ con.”

Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nhìn cha mình: “Việc đó chẳng liên quan gì đến tôi, nếu Cố Lệ Thần thật sự thích cô ta thì không ai giành được của cô ta. Còn hắn ngay từ đầu đã không nghiêm túc, cô ta có muốn giữ cũng không được.”

“Thẩm Y Nhiên, cô có ý gì?” - Phương Kiều lo lắng nói: “Cô mới không thể gả cho Hàn Tử Sâm nên mới ở đây rửa Lạc Nhân. Lạc Nhân của tôi không giống cô, con bé trong sáng và ngây thơ, không có tiền án tiền sự, tương lai sẽ trở thành ảnh hậu, không giống như cô.”

“Tất nhiên tôi và cô ta không giống nhau, vậy nên để cho cô ta dựa vào bản thân mà đi tóm Cô Lệ Thần chặt vào.” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến chỉ để nói chuyện dời mộ phần của mẹ tôi. Ông có thể đưa cho tôi giấy tờ yêu cầu di dời, tôi sẽ tự dời mộ của mẹ mình.”

“Miệng của mày từng tiếng chỉ biết mẹ mày, nhưng lại không thể đối xữ tốt với em gái mày. Được, mày thật sự là con gái tốt của mẹ mày.” - Thẩm Chí Ninh nổi giận đùng đùng nói, trực tiếp đi vào phòng ngủ một lát, lấy ra một cuốn album ảnh.

Thẩm Y Nhiên rin lên, album ảnh này là… album ảnh của mẹ cô, trong đó có rất nhiều ảnh của cô và mẹ cô.

Thẩm Chí Ninh lấy bật lửa ra châm đốt cuốn album: “Nếu mày đã không muốn cho em gái mày cuộc sống tốt cho nên tao cũng không cần đưa cuốn album này cho mày, mẹ của mày cũng không muốn đưa con bất hiếu như mày.”

Cuốn album bốc cháy, Thẩm Chí Ninh ném cuốn album ảnh xuống sàn nhà.

Thẩm Y Nhiên gần như hét lên, lao thẳng vào kéo ống tay áo liều mạng muốn dập ngọn lửa đang thiêu đốt.

Không…Không được đốt… đây là ký ức của cô và mẹ cô, là tưởng niệm của cô, không thể cứ như vậy đốt đi.

Thẩm Y Nhiên không biết mình gào thét bao lâu, cô không ngừng dập tắt đám cháy cho dù ngọn lửa có làm tay cô bị bỏng đau rát, cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn dập tắt ngọn lửa.

Vẻ ngoài điên loạn của Thẩm Y Nhiên khiến Thẩm Chí Ninh, Phương Kiều và cả Thẩm Lạc Nhân khϊếp sợ.

Đến khi ngọn lửa được dập tắt, Thẩm Y Nhiên nhìn vào cuốn album ảnh bị cháy gần hết và nhận ra rằng khuôn mặt cô đã đầy nước mắt.

Cô loạng choạng đứng lên, ôm chặt cuốn album vào lòng, ngước mắt lạnh lùng người mà cô gọi là cha.

Người đàn ông này, ngay cả di vật của vợ mình, người mà ông ta từng hứa sẽ bên nhau trọn đời… cũng có thể thản nhiên đối xữ như vậy, trong lòng ông ta đã không còn mẹ cô nữa.

Cái gọi là tình yêu hóa ra khi thời gian trôi qua, một chút hoài niệm cũng không còn.

Thẩm Chí Ninh có chút sợ hãi trước bộ dạng của con gái mình, nhưng ông ta vẫn giữ mặt mũi nói: “Mày… ai cho mày nhìn cha mày như vậy, cuốn album này tao muốn đốt thì đốt, thì sao?”

Thẩm Y Nhiên đột nhiên cười lớn, nhưng ánh mắt mang đầy hận ý: “Nếu mẹ tôi bây giờ con sống, nhất định sẽ thắc mắc tại sao trước kia lại gả cho ông, đồ khốn kiếp.”

“Mày dám…” - Thẩm Chí Ninh tức giận trực tiếp giơ tay tát thật mạnh vào mặt Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên bị đánh mạnh đến mức cô loạng choàng lùi về sau mấy bước mới lấy lại được thăng bằng. cuốn album bị cháy vẫn được cô ôm chặt trong lòng.

“Ông không xứng làm chồng của mẹ tôi! Nếu ông có tình cảm với mẹ tôi ông đã không đốt cuốn album này.” - Thẩm Y Nhiên mỉa mai.

Nói xong cô liền quay người, ôm cuốn album trên tay, từng bước một rời khỏi nhà họ Thẩm.

Thẩm Lạc Nhân đứng bên cạnh cúi đầu, trong mắt lóe lên sự căm phẫn, cô ta đầy tiếc nuối, vì sao lửa lúc nãy không đốt cháy luôn cả Thẩm Y Nhiên.

Hoặc là Thẩm Y Nhiên bị bóng đến biến dạng khuôn mặt, đối với cô ta sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa, ít nhất Cố Lệ Thần sẽ không yêu thích một nữ nhân biến dạng. Thẩm Y Nhiên không biết đã làm cách nào để chạy ra khỏi tiểu khu của nhà họ Thẩm, cô chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều dùng toàn bộ sức lực. Đôi tay ôm lấy cuốn album ảnh, cô không đủ dũng khí để xem có bao nhiêu bức ảnh đã bị đốt cháy. Khi cô đi ra đến cổng tiểu khu, một thân ảnh bước đến trước mặt của cô, giọng nói có phần lo lắng: “Em sao vậy?” Cô chỉ cảm thấy mình như bị bao phủ bởi một cái bóng thật lớn, sau đó có một đôi tay đỡ lấy cơ thể run rẩy của cô? Là ai..ai đang che chở cho cô? Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang như ôm lấy mình. "Em sao vậy?” - Đôi lông mày của anh nhíu lại, nhìn những giọt nước trên mặt cô, trong lòng anh co thắt. Cô ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười khổ sở: "A Tử…”- Cô nhỏ giọng, hình như đã rất lâu rồi cô chưa từng gọi cái tên này. Trong mắt cô bây giờ chỉ có A Tử của cô mà thôi, A Tử từng nương tựa vào cô, A Tử cùng cô dựa vào nhau mà sống, sưởi ấm cho nhau. Vẻ mặt của Hàn Tử Sâm chợt cứng đờ, sao đó anh nhẹ nhàng nói: "Tôi ở đây.” "A Tử… tôi…tôi mệt mỏi quá…” - Cô nhỏ giọng, mệt đến mức không thể bước tiếp, thậm chí còn không có sức để khóc. Anh cúi xuống, bế cô lên rồi đi về phía chiếc xe cách đó không xa. Cô lặng lẽ nằm trong lòng ngực của anh, không có kháng cự như trước, giống như một con búp bê ngoan ngoãn. Anh bế cô lên xe, ánh mắt rơi vào cuốn album ảnh bị cháy dở trên tay cô. Hai mắt anh nhíu lại nhìn chằm chằm vào tay cô rồi ra lệnh cho tài xế đi đến bệnh viện. "Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?” - Hàn Tử Sâm hỏi. Nhưng Thẩm Y Nhiên không trả lời, cô chỉ ôm chặt cuốn album trong tay. Trong ngực anh có một cảm giác đau đớn mà ngay cả anh cũng không thể giải thích được, nếu anh biết để cô về nhà như thế này thì dù có thế nào anh cũng sẽ đi cùng cô. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Tử Sâm lóe lên một sự giận dữ. Đến bệnh viện, Hàn Tử Sâm bế cô vào phòng cấp cứu. Bàn tay vết thương cũ còn chưa lành lặn, vết thương mới lại xuất hiện khiến trái tim Hàn Tử Sâm thắt lại nhìn cô. “Chỉ bị phỏng một chút, may mắn là không nghiêm trọng, sắp tới không thể chạm vào nước, mỗi ngày thay thuốc một lần.” - Bác sĩ nói. "Sẽ không có di chứng gì chứ?” - Hàn Tử Sâm hỏi. "Đây chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến dây thần kinh, nhưng tôi e là sẽ để lại sẹo.” - Bác sĩ nói. Hàn Tử Sâm nghe xong không khỏi cau mày. Sau khi tay được băng bó, Thẩm Y Nhiên nhất quyết ôm lại cuốn album ảnh bị cháy. Hàn Tử Sâm mím môi, lại bế Thẩm Y Nhiên sải bước ra khỏi phòng cấp cứu đi ra xe. "Đừng lo lắng để lại sẹo, chờ vết thương trên tay em tốt hơn, tôi sẽ tìm bác sĩ giúp em xóa sẹo.” - Hàn Tử Sâm nói. Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt anh: "Xin lỗi, tôi vừa mới mất bình tĩnh.” Cô đau đớn đến mức gọi anh là A Tử để tìm một chỗ dựa mà cô tin tưởng nhất. "Không cần xin lỗi, với tôi em có thể phạm bất cứ sai lầm nào mà không cần phải dè chừng.” - Hàn Tử Sâm nói. Mũi cô cay cay, nước mắt không kìm lại được mà rơi xuống. "Nếu em muốn khó thì cứ khóc đi, A Nhiên tỷ.” - Đầu ngón tay anh nhẹ lướt dưới mắt cô. Câu nói của anh như một chiếc chìa khóa, khiến mọi đau buồn mà cô kìm nén và phong ấn không thể kìm được nữa, Thẩm Y Nhiên "oa” một tiếng rồi khóc lớn. Rất lâu rồi cô không khóc như thế này? Trước kia ở trong tù, cô biết nước mắt của cô là thứ rất vô dụng, cô chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng mà sống. Hàn Tử Sâm nhìn thấy nước mắt của cô, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, ngay cả khi mẹ anh rời bỏ cha con anh, khi cha anh chết cóng ngoài đường, anh chỉ cảm thấy tâm lạnh và thật đáng buồn. Nhưng sẽ không có cảm giác bất lực như vậy. Lúc này, cô đột nhiên nhào vào vòng tay anh, vùi mặt vào ngực anh, không ngừng khóc. Nước mắt cô thấm vào lớp vải trên ngực anh, như thể chúng đã thấm vào da thịt anh, chảy thẳng vào trái tim anh. Một lúc sau, Hàn Tử Sâm giơ đôi tay có phần cứng ngắc của anh lên cẩn thận ôm lấy cô. Nếu cô thực sự muốn khóc thì cứ thế khóc, nhưng… cô chỉ có thể khóc trước mặt anh, anh không muốn bộ dạng khóc lóc, buồn bã và mong manh của cô bị người khác nhìn thấy. Mong muốn chiếm hữu của anh dành cho cô ngày càng sâu sắc. Xe đi đến dinh thự Hàn gia, tài xê cung kính rời xe, nhưng Hàn Tử Sâm không xuống xe mà vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu ôm lấy Thẩm Y Nhiên, chỉ vì muốn cô khóc thỏa thích. Anh không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô cuối cùng cũng ngừng lại, khi anh nhìn xuống thì thấy cô đã ngủ thϊếp đi trong nước mắt.