Chương 46: Giúp Cô Trút Giận

“Hôm nay tôi đến đây vì có một người bạn của tôi đang quay phim ở đây. Tôi đến chỉ để nhìn cô ấy đóng phim, sẽ không làm phiền đến việc quay phim của đạo diễn chứ?” - Hàn Tử Sâm nói với đạo diễn một cách nhẹ nhàng và mỉm cười nhẹ.

Nếu ai chưa quen biết hắn, sẽ nghĩ hắn là một thanh niên đẹp trai, hòa nhã và tốt tính… chỉ là, những người quen biết Hàn Tử Sâm mới biết sự dịu dàng kia ẩn chứa nguy hiểm chết người.

“Sao có thể nói là làm phiền chứ, không biết bạn của Hàn gia là vị nào?” - Đạo diễn hỏi, trong đầu đang suy nghĩ về nữ chính số 1 đến nữ chính số 5 trong bộ phim của mình.

“Đang đứng ở bên kia.” - Hàn Tử Sâm hất cằm về phía Thẩm Y Nhiên.

“Bên đó?” - Đạo diễn nhìn về phía các diễn viên quần chúng kinh hãi.

“Các người vẫn chưa quay phải không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Vâng, vẫn chưa.” - Đạo diễn nhanh chóng trả lời.

“Vậy để tôi đến nói với cô ấy vài câu. Lần trước quay cô ấy gặp một chút vấn đề, hôm nay tôi đặc biệt đến đây chỉ là để cổ vũ cô ấy thôi.” - Hàn Tử Sâm nói xong liền đi về phía Thẩm Y Nhiên.

Mà bên kia căn bản không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hàn Tử Sâm và đạo diễn, chỉ nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang đi về phía các diễn viên quần chúng.

Thẩm Lạc Nhân nghe những người khác nói người đó là Hàn Tử Sâm liền hoảng hốt, cô ta nhớ đã từng gặp người đàn ông này khi cô ta và ba mẹ đến tìm Thẩm Y Nhiên.

Người đó là Hàn Tử Sâm? Hàn Tử Sâm có quan hệ gì với Thẩm Y Nhiên?

Hàn Tử Sâm đi đến trước mặt Thẩm Y Nhiên, mỉm cười đầy nét cưng chiều: “Hôm nay tôi có chút rảnh, muốn đến nhìn em đóng phim, một lát nữa đợi em xong việc, chúng ta có thể cùng đi về.”

Cùng đi về?

Mọi người đều trố mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, có người biết, có người không biết thân phận của Hàn Tử Sâm, nhưng với cách ăn mặc này chắc chắn là một vị đại gia giàu có nào đó.

Thẩm Y Nhiên cắn nhẹ môi, cảm giác tất cả mọi người đều dò xét mình thật khó chịu.

“Không thích tôi xuất hiện ở đây sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Nó…nó làm người khác quá chú ý.” - Cô nhỏ giọng nói.

Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên cúi đầu, vẻ mặt u ám, Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô.

Thẩm Lạc Nhân trợn tròn hai mắt, quan hệ giữa Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm đến cùng là gì, sao Hàn Tử Sâm lại xoa đầu cô ta thân mật như vậy.

Sau đó Hàn Tử Sâm cúi đầu, ghé sát bờ môi vào tai Thẩm Y Nhiên, nhỏ giọng: “A Nhiên tỷ lần trước không phải bị ủy khuất ở đây sao? Vậy hôm nay tôi giúp em lấy lại công bằng nhé?”

Thẩm Y Nhiên mở to mắt nhìn Hàn Tử Sâm tỏ ra nghi ngờ, anh ta muốn làm gì?

Hà Dĩ Nguyệt đứng bên kia nhìn thấy cảnh này cắn răng thật chặt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng và hoảng sợ, chuyện của Tiêu Tư Di vẫn còn đó và cô ta không muốn đối đầu với Hàn Tử Sâm.

Lúc này, Hàn Tử Sâm quay người lại, đi về phía đạo diễn nói: “Được rồi, các vị cứ làm việc cần làm, tôi chỉ ngồi xem thôi.”

“Vâng…vâng…” - Đạo diễn nhanh chóng đáp, giọng điệu đầy thận trọng.

Nghĩ đến lần trước người bạn kia của Hàn gia phải quỳ lạy vô số lần, mặc dù là do Thẩm Lạc Nhân gây ra, nhưng ông ta cũng không lên tiếng, nếu Hàn gia nổi giận vì việc đó, không biết hậu quả sẽ thế nào.

Nghĩ đến đây, đạo diễn ra hiệu quay phim khi mồ hôi đổ ra lạnh cả sống lưng, chỉ mong Thẩm Lac Nhân sẽ không ngu ngốc mà gây ra phiền toái cho diễn viên quần chúng như lần trước.

Cũng may Hàn Tử Sâm thật sự chỉ ngồi một bên xem bọn họ quay phim, cũng không tỏ ra tức giận khiến đạo diễn có chút thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khi chuẩn bị quay đến cảnh quỳ, Hàn Tử Sâm đột nhiên nói: “Dừng lại.”

Đạo diễn run rẩy nhìn Hàn Tử Sâm hỏi: “Hàn gia, ngài có chuyện gì sao?”

“Tôi nhớ lần trước có một diễn viên nói cảnh quỳ lạy không chuẩn nên cần người nào đó làm mẫu quỳ lạy một lúc đúng không?” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt hỏi bằng giọng điệu như là trò chuyện.

Đạo diễn nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Lạc Nhân trong lòng cả kinh, chưa kịp phản ứng thì nghe Hàn Tử Sâm nói tiếp: “Nếu người này cảm thấy động tác không chuẩn, thì hãy mời cô ấy làm mẫu một động tác chuẩn, tôi nghĩ cô ấy sẽ làm rất tốt.”

Thẩm Lạc Nhân nghe được điều này như muốn hét lên, bảo cô ta quỳ lạy? Cô ta là nữ chính số 2, và cũng là bạn gái của Cố Lệ Thần, làm sao cô ta có thể làm mẫu cảnh quỳ với một đám người vai quần chúng?

Đạo diễn nhìn Hàn Tử Sâm rồi đi về phía Thẩm Lạc Nhân nói: “Lạc Nhân, cô cũng nghe rồi đó, Hàn gia muốn cô làm mẫu, nếu cô không muốn liền đến nói với ngài ấy là cô không muốn.”

Thẩm Lạc Nhân làm sao dám đối mặt với Hàn Tử Sâm. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi sẽ làm mẫu.”

Thẩm Lạc Nhân được yêu cầu bước lên để thực hiện hành động quỳ lạy để các diễn viên quần chúng được nhìn thấy rõ ràng.

Cô ta nhìn thấy những ánh mắt thương cảm cũng như trào phúng chế giễu như đang xem được kịch vui. Bởi vì cô ta chỉ là diễn viên nhỏ, nhờ quen được thái tử mới vươn lên ngày hôm nay.

Bây giờ cô ta gặp xui xẻo chính là cho người khác hả hê.

Thẩm Lạc Nhân không còn cách nào khác, bắt đầu quỳ xuống và thực hiện động tác.

Nhưng trước kia cô ta chưa từng thực hiện động tác này, nên khi thực hiện lộ rõ khuyết điểm và không chuẩn.

Thẩm Lạc Nhân quỳ lạy một lần rồi đứng lên, tưởng mọi chuyện kết thúc, nhưng giọng nói Hàn Tử Sâm lại vang lên: “Có vẻ như việc quỳ lạy hướng về không khí ảnh hưởng đến động tác của cô ấy nên động tác có vẻ quá lúng túng. Không bằng tìm người để cô ấy quỳ lạy dập đầu để cho cô ấy làm được động tác chuẩn.”

Hàn Tử Sâm vừa nói vừa đi tới trước mặt Thẩm Y Nhiên, kéo Thẩm Y Nhiên ra khỏi đội ngũ, lười biếng liếc nhìn Thẩm Lạc Nhân nói: “Cô có thể làm mẫu lần nữa rồi.”

“Cái gì?” - Thẩm Lạc Nhân khó tin nhìn Hàn Tử Sâm: “Ngài muốn tôi quỳ trước mặt cô ta?”

“Có gì không thể sao?” - Hàn Tử Sâm lười biếng ngước mắt hỏi.

Thẩm Lạc Nhân tức nghẹn, gương mặt đỏ bừng, không thể thốt ra lời gì.

Thẩm Y Nhiên nhìn nét mặt đau khổ của Thẩm Lạc Nhân, là Hàn Tử Sâm đang trút giận thay cô?

Đúng lúc này, lối đi vào phim trường quay phim lại xôn xao, mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Lệ Thần lại xuất hiện ngay lúc này.

Hôm nay đoàn làm phim phải đón một vị vua của Nam thành, một vị thái tử ngành giải trí.

Hàn Tử Sâm nhướng mày nhìn Cố Lệ Thần bước tới, có vẻ hơi ngoài ý muốn

Nhưng Cố Lệ Thần ngược lại là tỏ ra bình thản nhìn Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên như thể anh ta biết bọn họ ở đây.

Thẩm Lạc Nhân nhìn thấy Cố Lệ Thần, cô ta nhanh chóng lao đến bên cạnh anh ta, nắm lấy cánh tay và đau khổ nói: “Lệ Thần, xin hãy giúp em nói với Hàn gia một câu, Hàn gia lúc nãy bảo em quỳ lạy làm mẫu cho diễn viên quần chúng em cũng đã làm theo ý ngài ấy rồi nhưng ngài ấy vẫn không hài lòng. Em không phải diễn viên quần chúng, sao em có thể làm điều đó tốt được.”

Cố Lệ Thần không đáp lời Thẩm Lạc Nhân mà đi về phía Hàn Tử Sâm nhìn bằng đôi mât dò xét: “Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi đến xem Y Nhiên của tôi làm diễn viên quần chúng, nghe nói lần trước bạn gái của cậu ngại vai quần chúng tư thế quỳ lạy không chuẩn, vậy nên tôi liền để cho bạn gái của cậu làm mẫu một chút, để cho tôi xem tư thế tiêu chuẩn là dạng gì?” - Hàn Tử Sâm cười nửa miệng nói.

Thẩm Lạc Nhân tỏ vẻ thống khổ đáng thương, khẽ cắn đôi môi đỏ mộng, khóe mắt đỏ lên: “Lệ Thần, Hàn gia muốn em làm mẫu em cũng liền làm mẫu, thế nhưng Hàn gia không hài lòng mà muốn em phải tiếp tục quỳ lạy, đây không phải là muốn trêu chọc em sao? Nếu Hàn gia thật sự không thuận mắt em đến như vậy, bộ phim này em không tham gia nữa cũng không sao?”

Cô ta muốn lấy lui làm tiến, lúc này càng tỏ ra yếu đuối đáng thương, sẽ càng khiến người khác không muốn chèn ép, còn có thể khơi dậy tâm lý bảo hộ của đàn ông.

Nhưng không ngờ Hàn Tử Sâm lại nói: “Được, vậy cô liền rời khỏi bộ phim này.”

Thẩm Lạc Nhân kinh hãi khi nghe Hàn Tử Sâm nói vậy, nhanh chóng đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Cố Lệ Thần, hy vọng vị thái tử này vì cô mà nói giúp mấy câu.

Bộ phim này là phim lớn, có thể đoạt giải thưởng lớn, vì vậy độ nổi tiếng của cô ta sẽ nhanh chóng lớn hơn.

Cố Lệ Thần thờ ơ liếc nhìn Thẩm Lạc Nhân, sau đó hỏi Hàn Tử Sâm: ‘Cậu không thuận mắt cô ấy à?”

“Rất không thuận mắt.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên đáp.

Lời nói của Hàn Tử Sâm khiến mọi người đều nghe thấy, ai nấy dù có không thích Thẩm Lạc Nhân cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, cô ta lại là người khiến ông vua của Nam thành rất không thuận mắt…

“Nếu đã như vậy, thì ra khỏi bộ phim đi.” - Cố Lệ Thần thờ ơ nói, như thẻw đang nói chuyện phím.

Thẩm Lạc Nhân trợn tròn mắt không dám tin vào tai mình: “Lệ Thần…anh…anh…cũng muốn em rời khỏi bộ phim này?”

“Không phải là em tự mình nói sao, nếu Hàn Tử Sâm không thuận mắt em thì em sẽ rời khỏi bộ phim, bây giờ rời khỏi có gì không tốt?” - Cố Lệ Thần hỏi ngược lại.

Thẩm Lạc Nhân chỉ muốn tát mình vài cái, biết trước cô ta đã không nói ra. Bây giờ cô ta nghẹn ngào không nói được lời nào, ánh mắt xung quanh càng khiến cô ta xấu hổ hơn.

Thẩm Lạc Nhân cắn môi muốn rời khỏi những ánh mắt kia: “Vậy tôi xin phép đi trước, kẻo Hàn gia nhìn thấy tôi càng khó chịu hơn.”

Thế nhưng còn chưa kịp quay người, Hàn Tử Sâm lại nói: “Cô còn chưa quỳ xuống, sao lại vội đi như vậy.”

Đôi mắt Thẩm Lạc Nhân trợn lên: “Tại sao?”

“Lần trước cô đã bắt người khác dập đầu bao nhiêu lần thì bây giờ cô hãy dập đầu bấy nhiêu lần đi. Cô là diễn viên chắc hẳn sẽ làm tốt hơn quần chúng đúng không. Nếu là ngay cả việc này cũng không làm tốt, tôi nghĩ từ nay về sau cô không cần ở trong giới giải trí nữa.” - Hàn Tử Sâm nói.

Câu nói này chính là quyết định tương lai của cô ta, nếu hôm nay cô ta không quỳ xuống, chính là không thể tồn tại trong giới giải trí.

Thẩm Lạc Nhân xấu hổ cắn môi muốn bật máu, nhìn về phía Cố Lệ Thần cầu cứu: “Lệ Thần…”

Không ngờ lúc này ánh mắt Cố Lệ Thần lại nằm trên gương mặt của Thẩm Y Nhiên, cho đến khi Hàn Tử Sâm chắn ngang mặt Thẩm Y Nhiên thì Cố Lệ Thần mới thu hồi ánh mắt lại và lạnh lùng nói: “Nếu như vậy thì em liền quỳ xuống dập đầu đi, lần trước mấy cái lần này liền mấy cái.”

Hai người quyền lực nhất đều nói như vậy, Thẩm Lạc Nhân không thể chống lại ai trong cả hai người này.

“Phải rồi, đừng quên cô nên quỳ trước mặt ai để dập đầu.” - Hàn Tử Sâm bổ sung.

Thẩm Lạc Nhân dồn hết căm phẫn và tức giận vào Thẩm Y Nhiên, cô ta thề một ngày sẽ trả vốn lẫn lãi cho Thẩm Y Nhiên vì nổi nhục này.

Khi Thẩm Lạc Nhân đi tới trước mặt Thẩm Y Nhiên quỳ xuống, Thẩm Y Nhiên liền nhíu mày, lùi lại hai bước nhìn đạo diễn nói: “Đạo diễn, tôi xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi không diễn được nữa, tiền công cũng không cần lấy, tôi xin phép về trước.”

“À…” - Đạo diễn run rẩy trả lời.

Thẩm Y Nhiên đi về phía phòng thay đồ, Hàn Tử Sâm trực tiếp đi theo…

Cố Lệ Thần nhìn hai người rời đi, đôi mắt phượng lóe lên một tia sáng.

Thẩm Lạc Nhân nhìn thấy hai người rời đi cô ta lập tức muốn đứng dậy nhưng bị giọng nói của Cố Lệ Thần làm cho cứng đờ: “Tiếp tục đi, ai nói cho em đứng lên, gấp cái gì.”

Thẩm Lạc Nhân kinh hãi, nếu Hàn Tử Sâm yêu cầu cô ta quỳ thì có thể hiểu là muốn trả đũa cho Thẩm Y Nhiên, còn Cố Lệ Thần thì sao, chẳng lẽ anh ta cũng muốn trút giận thay Thẩm Y Nhiên sao?

Cô ta vô cùng hoảng sợ cứ thế quỳ lạy dập đầu, điều duy nhất khiến cô ta dễ chịu chính là không phải quỳ trước Thẩm Y Nhiên.

Lúc này Cố Lệ Thần lấy ra một chiếc vòng tay bạc, cúi đầu chơi đùa, giống như Thẩm Lạc Nhân quỳ lạy dưới đất kia chỉ là không khí, trong mắt anh ta chỉ có chiếc vòng tay bạc kia, giống như chiếc vòng tay là tất cả đối với anh.

Bên kia, Thẩm Y Nhiên đi tới phòng thay đồ thì bị Hàn Tử Sâm chặn lại: “Sao em lại bỏ đi, em không thích cái người gọi là em gái kia quỳ xuống trước mặt em sao?”

“Tôi không có hứng thú.” - Thẩm Y Nhiên đáp, cô không thích người khác phải quỳ trước mặt mình kể cả đó là ai.

“Vậy hôm nay em đã trút được giận chưa? Nếu còn chưa đủ, tôi có thể khiến em hả giận, em muốn Thẩm Lạc Nhân làm gì đều có thể nói cho tôi biết.” - Hàn Tử Sâm nói.

“Tại sao anh phải vì tôi trút giận.” - Cô kỳ lạ hỏi.

“Bởi vì trước sau em cũng sẽ là người của tôi.” - Anh mỉm cười nói giống như cô đang hỏi một câu ngốc nghếch: “Người của tô bị khi dễ, tôi đương nhiên muốn giúp trút giận.”

“Không cần, tôi cũng không phải cái gì gọi là người của anh, không cần giúp tôi trút giận.” - Cô nói rồi đi thẳng ra vào phòng thay đồ.

Cho dù anh giúp cô trút giận lần này, vậy lần sau thì sao? Khi cô không còn cái gọi là người của anh nữa, không còn chỗ dựa là anh nữa, đến ngày đó sẽ có đủ loại đau đớn, đòn roi sẽ tràn ngập.

Giống như ngày xưa khi Tiêu Tư Vũ còn yêu cô, bất cứ chuyện gì anh ta cũng ra mặt giúp đỡ cô.

Kết quả thì sao, người mà cô nghĩ có thể dựa dẫm suốt đời liền khi cô gặp phải chuyện thực sự cần anh ta đứng ra bảo vệ cô, hóa ra thứ tình yêu nam nữ chính là thứ dễ dàng cho đi và lấy lại bất cứ khi nào.

Thẩm Y Nhiên thở dài, đang định cởi bỏ y phục thì có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Tử Sâm bước vào.

Lúc này bên ngoài vẫn đang quay phim nên phòng thay đồ không có ai, Thẩm Y Nhiên hoảng hốt: “Đây là phòng thay đồ nữ, anh… anh ra ngoài.”

Hàn Tử Sâm bước đến gần hơn nói: “Em sợ cái gì?”

Cô giật mình thoái lui, càng lui anh càng bước đến, cho đến khi cô bị ép lên tủ quần áo của phòng thay đồ, anh ấn hai tay vào cửa tủ, nhốt cô ở giữa: “Tại sao lại sợ tôi ra mặt vì em.”

Thẩm Y Nhiên đặt tay lên ngực Hàn Tử Sâm muốn đẩy anh: “Anh ra ngoài trước đi, lát nữa sẽ có người vào.”

“Sẽ không có ai vào, bên ngoài có vệ sĩ của tôi đang canh cửa.” - Hàn Tử Sâm không buông tha lại nói: “Nói cho tôi biết, tại sao em lại sợ.”

Vừa nói anh vừa vén mái tóc rơi trên má cô, lúc này Thẩm Y Nhiên đang trang điểm nên trong cô đẹp hơn bình thường, nhưng anh không thích cô trang điểm lắm, đến gần còn có mùi phấn trang điểm.

Thẩm Y Nhiên cắn môi, rũ mắt xuống: “Tôi không sợ.”

Ngón tay của anh di chuyển đến cằm cô, nhẹ nhàng ôm lấy ép cô nhìn anh: “Tôi hỏi tại sao, không hỏi em có hay không?”

Nói cách khác, anh đã phát hiện ra sự sợ hãi của cô.

Đoi mắt đào hoa đẹp đẽ này có thể nhìn thấu con người cô sao?

“Bởi vì tôi sợ lại biến thành thói quen.” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Có những thứ sẽ trở nên quen thuốc và biến thành thói quen, đến khi không còn có được thói quen đó sẽ biến thành tuyệt vọng. Và… tôi đã từng tuyệt vọng… nên tôi sợ…”

Nụ cười nhàn nhạt trên môi anh dần mất đi, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Anh có thể ra ngoài được chưa? Tôi muốn thay quần áo.” - Thẩm Y Nhiên nói.

Hàn Tử Sâm không hề lui bước, đôi mắt đào hoa vẫn nhìn chằm chằm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, sau đó liền nói: “Vậy nếu tôi nói, thói quen đó sẽ mãi mãi không thay đổi nữa, em còn sợ không?”

Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt của anh đang rất gần cô, cô không biết trả lời thế nào, cô chỉ cảm thấy trái tim mình dường như đang đập rất mãnh liệt.