Chương 38: Ghen Ghen Ghen

Đúng vậy, nó thực sự là rất buồn cười.

Thẩm Y Nhiên không biết mình rời khỏi phòng làm việc của Hàn Tử Sâm bằng cách nào.

Ngay từ đầu anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đồng ý yêu cầu của cô, hơn nữa cô cũng không có gì để khiến anh ta phải đồng ý.

Đối với cô, cuộc gặp gỡ này không có gì khác hơn là tự rước lấy nhục mà thôi.

Ngày hôm sau đi làm, Thẩm Y Nhiên vẫn lòng vẫn không yên, những người thân ở quê gọi điện đến báo bà nɠɵạı ŧìиɧ trạng kém đi, mặc dù đã tỉnh lại nhưng luốn miệng kêu muốn gặp các con, có một số việc đã không còn nhớ rõ.

Thẩm Y Nhiên nghe xong, trong lòng càng nặng nề hơn.

Dường như thế giới này đối với cô không có tồi tệ nhất chỉ có tồi tệ hơn mà thôi.

Những người thím luôn miệng đổ lỗi cho cô không chịu thả những người kia, cô chỉ cười khổ, chuyện này hiện tại căn bản không phải là chuyện cô có thể quyết định.

Tan ca, Thẩm Y Nhiên lê thân thể mệt mỏi muốn đi về nhà, Phong Tuân bước tới ngăn cản: “Y Nhiên, tôi… để tôi đưa em về, tôi có xe, sẽ rất thuận tiện.”

Thẩm Y Nhiên ngước nhìn người trước mặt, không biết phải làm sao để không tổn thương một người tốt, cô biết Phong Tuân có ý tứ với cô, cô cũng đã từ chối.

“Không cần, nhà tôi cách đây không xa, tôi đi bộ một chút là đến.” - Thẩm Y Nhiên từ chối.

“Nhưng mà trông em không được khỏe.”

“Thật sự không cần đâu.” - Thẩm Y Nhiên nói, nói xong liền vượt qua đối phương, đi ra khỏi trạm vệ sinh.

Hai đêm không ngủ, lúc này Thẩm Y Nhiên cảm thấy bước chân của mình đàn run rẩy, đi được một lúc cô loạng choạng ngã xuống đất.

Cô đang định đứng dậy thì có một người đàn ông nhanh chóng chạy tới đỡ cô dậy, Thẩm Y Niên nhìn qua và phát hiện đó là Phong Tuân.

“Sao anh….”

“Xe của tôi đậu bên đường, để tôi đưa em về.” - Phong Tuân nói, mặc dù cô từ chối anh đưa cô về nhà, nhưng anh thực sự không yên tâm nên đã lái xe theo sau cô.

“Không… tôi có thể về một mình.” - Cô nói.

“Em vừa ngã xuống đường, làm sao tôi có thể để em về nhà một mình được? Xe của tôi đang đậu bên kia, nếu bị cảnh sát giao thông phát hiện, sẽ bị phạt nặng.”

Thẩm Y Nhiên nhìn đối phương kiên trì, thở dài, đi theo hắn lên xe.

Phong Tuân lái xe đưa Thẩm Y Nhiên hướng về phía căn nhà thuê.

“Thật ra em không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn đưa em về thôi. Tôi biết mình không có năng lực lắm, không thể so sánh với bạn trai cũ của em được.” - Phong Tuân thành thạnh nói: “Tôi chỉ là sợ trên đường xảy ra chuyện gì nên muốn đưa em về để yên tâm hơn mà thôi.”

“Cảm ơn anh.” - Thẩm Y Nhiên chán nản đáp.

Bây giờ, không xứng với anh ta là cô mới đúng, cô chỉ là một cô gái từng ngồi tù, mấy ai muốn lấy một người như vậy.

“Hai ngày trước, tôi đã thấy em lên một chiếc Porsche?” - Phong Tuân có chút do dự nói: “Nếu em thật sự tìm được một đối tượng tốt… tôi thật sự mừng cho em, nhưng… tôi chỉ sợ em bị lừa, em vẫn nên tìm hiểu kỹ hơn…”

“Đó không phải là đối tượng gì cả.” - Thẩm Y Nhiên ngắt lời Phong Tuân: “Chỉ là tôi nhặt được một món đồ của người đó, và anh ta mời tôi một bữa cơm như một lời cảm ơn.”

“Thì ra là vậy.” - Trên mặt Phong Tuân như lại lần nữa có chút hy vọng.

Xe rất nhanh đến trước con hẻm nhà thuê của Thẩm Y Nhiên, cô nhìn anh ta nói: “Tiểu Phong, anh là người tốt, nhưng tôi không thích hợp với anh, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, về sau anh sẽ gặp được một cô gái rất tốt.”

“Nhưng với tôi mà nói, em là tốt nhất.” - Phong Tuân đỏ mặt nói: “Tôi có thể đợi em.”

“Như anh đã nói, bạn trai cũ của tôi là một người giàu có. Cho nên nếu tôi muốn gả, cũng phải gả vào một nhà không quá kém, cho nên chúng ta không hợp nhau, anh hiểu không?” - Thẩm Y Nhiên tàn nhẫn nói.

Chỉ là như vậy thì đối phương mới hết hy vọng.

Đau dài không bằng đau ngắn, tiểu Phong là một người tốt, nếu anh ta không quá bướng bỉnh như vậy, cô cũng sẽ không nói những lời này.

Phong Tuân vẻ mặt tràn ngập thất vọng, có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Y Nhiên.

“Được rồi, tôi xuống đây, hôm nay cảm ơn anh, về sau đừng có đưa tôi về nữa.” - Cô nói, mở cửa xe xuống xe và đi vào trong con hẻm.

Sau lưng truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động rồi phóng đi.

Thẩm Y Nhiên dừng bước, chậm rãi quay người lại, nhìn chiếc xe dần dần biến thành một chấm đen.

Có lẽ từ nay về sau sẽ không còn người đàn ông nào đối xử với cô chân thành như vậy nữa, anh ta thậm chí không ghét thân phận tù nhân của cô, nhưng… cô không muốn liên lụy đến anh ta.

Cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe kia nữa, Thẩm Y Nhiên mới quay người, chậm rãi bước chân về nhà.

Lúc này, cô không chú ý đến một chiếc Bentley màu đen đậu ở ven đường cách đó không xe, những người trong xe đang nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như vừa nhìn thấy điều gì đó thú vị.

Nhưng Cao Trí, người ngồi ở hàng ghế đầu, đang nhìn qua gương chiếu hậu với vẻ sợ hãi nhìn ông chủ của mình, Hàn gia… trông như thế này… nó gần giống như điềm báo anh sắp tức giận!

“Hàn gia… việc này… Thẩm tiểu thư không chừng xảy ra chuyện gì, cho nên mới để cho người ta đưa về.” - Cao Trí nói, phá vỡ sự im lặng trong xe.

Hàn Tử Sâm ngước mắt lên, nở nụ cười nửa miệng nói: "Sao? Cậu muốn nói thay cô ta?”

Cao Trí đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lúc này, Thẩm Y Nhiên trở về nhà, bật đèn lên, đặt món ăn nhẹ 20k mua ở phía bên ngoài lên bàn, sau đó bước vào phòng tắm.”

Đôi tay này, mỗi ngày làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, sớn đã không con trắng trẻo xinh đẹp như ngày xưa nữa.

Thẩm Y Nhiên thở dài, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bây giờ cô thật khó khăn, cô không biết phải làm gì với những người kia, và cũng như bệnh tình của bà ngoại.

Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ, bởi vì lúc này, không chỉ Hàn Tử Sâm ngồi ở chiếc bàn ăn nhỏ, chơi đùa chiếc chìa khóa trong tay.

Chìa khóa này… là trước khi anh ta ở đây cô đã đưa cho anh ta, sau khi chia tay ở bệnh viện cô cũng quên không đòi lại.

“Anh… sao anh lại ở đây?” - Cô hỏi có vẻ không thoải mái.

“Tôi không tới thì làm sao biết được có người đưa cô về.” - Hàn Tử Sâm nói, đứng lên đi về phía Thẩm Y Nhiên: "Hôm nay người đưa cô về là người làm cùng ở trạm vệ sinh tên Phong Tuân sao?”

Thẩm Y Nhiên sửng sốt, anh ta nhìn thấy Phong Tuân đưa cô về?

Trong lúc nhất thời, cô mím môi không nói.

Anh bước đến gần cô, đột nhiên nắm lấy cằm cô: "Sao vậy, cô từ chối tôi để ở bên cạnh người đàn ông đó sao? Hắn đối với cô có ý nghĩa gì?”

"Đây không phải là việc của anh.” - Thẩm Y Nhiên muốn quay đầu đi, nhưng mà tay anh quá mạnh khiến cô không thể cử động được.

Anh cúi người xuống, mặt anh từ từ tiến gần đến mặt cô, dùng bờ má anh nhẹ nhàng xoa xoa một bên má cô, như thể có sự quyến luyến đến vô tận không muốn rời xa, thế nhưng trong miệng anh, hé ra những lời khiến cô rợn cả tóc gáy.

"Chuyện không liên quan đến tôi? Nhưng mà tôi muốn biết câu trả lời, liền nhất định có thể biết. Cô nói xem, có phải khiến hắn ta xảy ra chuyện gì, mới có thể biết được trong lòng cô, hắn rốt cuộc ở vị trí nào?”

Thân thể Thẩm Y Nhiên đột nhiên run lên, cô trừng mắt nhìn Hàn Tử Sâm nói: "Anh muốn làm gì, tôi và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn giản thôi, căn bản không có gì cả.”

"Nhưng anh ta thích cô, phải không?” - Hàn Tử Sâm thì thầm, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của cô băng ngón tay cái.

Cô đột nhiên cảm thấy môi mình đột nhiên nóng lên, như thể mọi thứ ngón tay anh chạm vào đều như bốc cháy.

“Anh… đừng làm gì anh ta.” - Môi cô run run, giọng nói khó khăn.

“Nói như vậy, là A Nhiên tỷ quan tâm hắn?” - Anh sắc bén nhìn cô hỏi.

"Không có… không có…” - Cô nói, cố gắng tránh đi hơi thở của anh, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể tránh được.

Toàn bộ cơ thể cô dường như bị hơi thở của anh bao bọc, không chỉ có đôi môi nóng bừng lên mà cả cơ thể dường như đều nóng dần lên.

"Thật sao, cô không thích anh ta một chút nào? - Môi anh nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô, nhưng đang muốn trêu chọc một con thú nhỏ đang bất an.

Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ: "Không có.”

Anh chợt cười, khóe mắt và lông mày dường như nhuộm một nụ cười trong sáng, thuần khiết và quyến rũ.

Thẩm y Nhiên không nhận ra mình có chút giật mình, ngay lúc này, khi anh mỉm cười, anh như trở thành A Tử một lần nữa.

"A Nhiên tỷ phải nhớ rõ những gì vừa nói.” - Mãi đến khi giọng nói của anh vang lên, cô mới chợt tỉnh lại.

Anh ta không phải A Tử, anh ta là Hàn Tử Sâm.

Đúng lúc này, bụng cô lại reo lên thành tiếng…

Hàn Tử Sâm giật mình một lúc rồi nhìn về phía bụng cô.

Thẩm Y Nhiên chợt xấu hổ.

"Tôi lại suýt quên mất, A Nhiên tỷ còn chưa ăn tối.” - Anh thì thầm rồi buông tay cô ra.

Thẩm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Hàn Tử Sâm đi tới trước bàn ăn nhỏ, giơ tay sờ sờ hộp cơm cô mua sau đó nói: "Lạnh quá.”

"Chỉ cần hâm lại là được.” - Cô mím môi nói.

Nhưng anh lại nắm lấy tay cô nói: "Trời lạnh quá nên chúng ta ra ngoài ăn cái gì đó nóng nóng nhé? Nhắc mới nhớ, trước đây tôi từng hứa, sau này nếu có tiền thì tôi sẽ đãi A Nhiên tỷ một bữa thật ngon.”

Thẩm Y Nhiên trong lòng dâng trào, trước đây nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy rất vui vẻ, mong chờ có một ngày bọn họ sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa thật ngon. Nhưng mà bây giờ… nghe được lời như vậy, cô chỉ cảm thấy đầy cay đắng.

Không cho phép cô từ chối, Hàn Tử Sâm nắm tay Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi con hẻm…

Cao Trí đang đợi bên ngoài, nhìn thấy ông chỉ và Thẩm Y Nhiên đi ra, hắn lập tức xuống xe cung kính mở cửa xe.

Hàn Tử Sâm kéo Thẩm Y Nhiên lên xe, sau đó ra lệnh: "Đi đến Royal.”

"Vâng.” - Cao trí đáp sau đó nhìn vào gương chiếu hậu.

Thẩm Y Nhiên cúi đầu không rõ biểu cảm, nhưng Hàn gia dường như tâm trạng đã bớt tệ hơn so với khi đi vào con hẻm kia, đây có thể xem như một điều tốt…

Nhà hàng Royal là một nhà hàng nổi tiếng ở Nam Thành, chuyên phục vụ các món ăn theo phong cách hoàng gia, giá cả đương nhiên rất cao, những người đến đây đều là hào môn hoặc quý tộc.

Xe tới trước của Royal, sau khi hai người xuống xe, Hàn Tử Sâm rất tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên.

Cô vô thức muốn rút tay lại những ngón tay của anh giữ chặt tay cô.

“A Nhiên tỷ, đừng nhúc nhích, nếu không tôi không cam đoan sẽ làm sao đêm cô vào.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.

Thẩm Y Nhiên run lên và ngừng vùng vẫy.

Anh đưa cô vào nhà hàng, nhân viên trong nhà hàng đối với Hàn Tử Sâm rất tôn trọng, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Y Nhiên một cách kỳ lạ.

Thẩm Y Nhiên đương nhiên biết quần áo cũ kỹ và rẻ tiền của cô không phù hợp với những nơi như thế này.

"Hàn gia, ngài đến rồi.” - Quản lý nhà hàng nhiệt tình chào đón: "Vẫn là phòng riêng cũ ạ.”

"Ừm.” - Hàn Tử Sâm đáp.

Thẩm Y Nhiên theo Hàn Tử Sâm vào trong phòng riêng, sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Tử Sâm bảo quản lý mang vài dĩa đồ ăn nhẹ lên trước.

“Nào, ăn chút gì đó cho đỡ đói trước, đồ ăn nhẹ ở đây cũng không tệ.” - Nói xong, anh cầm một miếng bánh đưa cho cô.

Thẩm Y Nhiên nhìn món ăn nhẹ trước mặt, do dự một lúc rồi nhận lấy, chậm rai ăn từng miếng một.

Hàn Tử Sâm đích thân đặt thực đơn món ăn trước mặt Thẩm Y Nhiên: “A Nhiên tỷ, xem muốn ăn món nào?”

“Không cần, đồ trên bàn là đủ, tôi không muốn ăn gì cả.” - Thẩm Y Nhiên đáp, dù là đang ăn một miếng bánh nhưng cô cảm giác không có vị gì, không có cảm giác ngon miệng.

Hàn Tử Sâm nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Nhiên.

Đột nhiên không khí xung quanh dường như tràn ngập một chút lạnh lẽo.

Không lâu, Hàn Tử Sâm lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy tôi sẽ giúp A Nhiên tỷ gọi.”

Vừa nói anh vừa gọi liên tiếp mấy món ăn, người quản lý toát mồ hôi lạnh ghi lại từng món rồi đi ra khỏi phòng…

Không thể ngờ được ông vua của Nam thành sẽ đối với một cô gái cưng chiều như vậy, nhưng mà giống như nữ nhân này không có chút cảm kích.

Trong phòng riêng, Hàn Tử Sâm mỉm cười nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “A Nhiên tỷ không ăn được những món này à? Vậy tôi sẽ nói bọn họ đổi thành món khác nhé.”

“Không cần.” -Thẩm Y Nhiên đáp, nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mặt, cô đã từng thích nụ cười này của anh, cô chỉ cảm thấy nụ cười của anh có thể khiến người ta quên hết mệt mỏi.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy nụ cười này, cô chỉ cảm thấy sợ hãi: “Chỉ cần tôi ăn xong sẽ có thể rời đi về nhà phải không?”

Ánh mắt anh hơi lóe lên: “Rất vội vàng muốn trở về sao?”

“Tôi muốn về sớm nghĩ ngơi.” - Cô tìm lý do nói, kỳ thật chính là không muốn đối diện với anh, mỗi giây phút ở gần, cô sẽ có thêm nhiều cảm giác rõ rằng về sự khác biệt giữa A Tử và Hàn Tử Sâm.

Và… sâu thẳm trong trái tim cô, cô sẽ vô thức nhớ đến A Tử, cô biết rõ đó chỉ là một nhân vật hư cấu dó anh tạo ra và hoàn toàn không có thật.

Nhưng… cô vẫn sẽ nhớ.

“Em sợ tôi.” - Anh nhìn chằm chằm cô nói, câu nói này không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Toàn thân cô cứng đờ và cắn chặt răng…

“Tại sao? Bởi vì tôi là Hàn Tử Sâm?” - Anh nói, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu cô: “ A Nhiên tỷ vẫn mãi hoài niệm về A Tử sao?”