Chương 31: Chỉ Là Một Trò Chơi

“Thật ra tớ cũng không chắc chắn.” - Tần Giao Liên nói: “Tớ vừa gặp Tiêu Tư Di, cô ta nhắc đến việc Hàn Tử Sâm là chỗ dựa cho cậu, còn nói như cậu và Hàn Tử Sâm qua lại thân thiết. Tớ chỉ nghĩ người đàn ông thân thiết nhất bên cậu hiện tại chỉ có A Tử, nên tớ mới nghi ngờ A Tử chính là Hàn Tử Sâm.”

Thẩm Y Nhiên cảm thấy giọng nói của Tần Giao Lien bên tai càng ngày càng mơ hồ.

Cô biết A Tử không phải là thân phận bình thường, có lẽ anh là người giàu có thuộc giới hào môn.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng A Tử lại là Hàn Tử Sâm.

Đúng rồi, Tử… đều có một chữ Tử, tại sao cô lại không nghĩ tới chứ?

A Tử… là Hàn Tử Sâm, so với người đã chêt trong tai nạn xe là Hà Dĩ Mai, người cho cô nhiều bóng tối cuộc đời nhất chính là Hàn Tử Sâm.

Người khác kuoon cho rằng người cô gϊếŧ chính là hôn thê của Hàn Tử Sâm nên cô phải gánh chịu những đau khổ này.

Người khác đều vì lấy lòng Hàn Tử Sâm nên muốn đến hành hạ cô, chỉ vì Hàn Tử Sâm từng nói: “Vậy để cô ta chịu đau khổ trong tù đi.”

Vậy nên… người khác đến và cho cô đủ loại đau khổ.

“Y Nhiên, cậu có nghe không?” - Tần Giao Liên cảm nhận được sự im lặng đến lạ thường.

Cô biết A Tử có ý nghĩa như thế nào đối với Y Nhiên, nếu A Tử thật sự là Hàn Tử Sâm thì đó là một đòn nặng nề đối với Thẩm Y Nhiên.

Chỉ là Tân Giao Liên không muốn bạn mình sống mơ mơ màng màng, bị người ta xem là trò đùa nên mới gọi cuộc điện thoại này.

“Tớ… vẫn nghe.” - Thẩm Y Nhiên hít vào một hơi, thân thể đang run rẩy, giống như điện thoại cũng không thể cầm được: “Giao Liên…Tớ… tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Cô gần như dùng hết sức lực để nói hết câu.

“Ừm, Y Nhiên, cậu đừng quá buồn.” - Tần Giao Liên lúc này chỉ có thể nói như vậy.

Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Y Nhiên lặng lẽ nhìn qua cửa kính và nhìn bóng lưng người đàn ông đó, đúng rồi, cô đã từng nhìn thấy một bức ảnh chụp bóng lưng của Hàn Tử Sâm trên mạng, khi đó cô còn nghĩ bóng lưng của anh ta và A Tử thật giống nhau.

Bọn họ căn bản chính là cùng môt người, bóng lưng tất nhiên là giống nhau.

Là cô quá ngu ngốc.

Cô lặng lẽ đẩy cửa kính ra…

Lúc này, Hàn Tử Sâm đang nói chuyện vói Diệp Kỳ Phong bên kia điện thoại.

“Này, rốt cuộc loại nữ nhân nào có thể khiến cậu bỏ rơi ông nôi của mình trong đêm giao thừa để chạy đến một thị trấn nhỏ để cứu người chứ?” - Diệp Kỳ Phong tò mò.

“Làm sao cậu biết.” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Hôm nay tình cờ gặp phó giám đốc sở, nghư hắn nói chuyện.” - Diệp Kỳ Phong nhe răng cười.

Hần Tử Sâm: “…” - Thật nhiều chuyện.

“Này, sao cậu không mang cô ấy đến đây để giới thiệu với mọi người Tôi rất muốn biết cô ấy trông như thế nào? “- Diệp Kỳ Phong lại gợi ý.

Với người lạnh lùng với phụ nữ như Hàn Tử Sâm, chuyện vừa rồi thật động trời cho nên hắn phải trực tiếp gọi điện thoại để hỏi.

Tuy nhiên sự tò mò của Diệp Kỳ Phong khiến Hàn Tử Sâm khó chịu, anh không muốn người đàn ông khác tò mò về cô, không muốn cô gặp người đó, thậm chỉ còn muốn đặt cô ở nói chỏ có anh mới có thể nhìn thấy.

Nếu để bọn người Diệp Kỳ Phong gặp được cô, nếu cô có hứng thú với bất kỳ ai trong số họ thì anh phải làm sao?

Hàn Tử Sâm biết rõ đám người Diệp Kỳ Phong rất được lòng phụ nữ, đặc biệt là Cố Lệ Thần, dường như bất kỳ cô gái nào Cố Lệ Thần thích thì cuối cùng người đó cũng sẽ trở thành bạn gái của hắn ta, ngay cả khi người đó biết rằng thời hạn làm bạn gái của hắn ta rất ngắn, hắn thay bạn gái như thay áo.

Lỡ như Cố Lệ Thần thích Y Nhiên… nghĩ đến đây, Hàn Tử Sâm cảm thấy khó chịu không thể giải thích.

Có thể ở trong mắt người khác, ba từ Hàn Tử Sâm là đại biêt cho việc muốn phụ nữ nào liền có phụ nữ đó, nhưng mà… ba chữ Hàn Tử Sâm này cũng chính là cấm kỵ lớn nhất đối với Thẩm Y Nhiên mà hiện tại anh phải đối mặt.

“Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, có gì để xem.” -Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.

“Nhưng người phụ nữ này thì khác, cậu thậm chí bỏ rơi ông nội của mình chỉ vì cô ấy.” - Diệp Kỳ Phong nói: “Chà, tôi chưa từng thấy cậu quan tâm đến một người phụ nữ như vậy, cậu không phải là yêu cô ấy nên đang muốn giấu cô ấy thật kỹ phải không?”

Diệp Kỳ Phong càng nói càng khiến Hàn Tử Sâm bực bội, trong đầu nghĩ đến gương mặt thanh tú kia, trong lòng dâng lên cảm giác bất an không thể giải thích được.

Anh vậy mà lại lo lắng cô ấy thích một người đàn ông khác? Chẳng lẽ anh thật sự yêu Y Nhiên? Không, không thể nào, anh chỉ thích cảm giác được ở bên cạnh cô ấy mà thôi.

Anh đã thề, cả đời này anh sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào!

“Không có gì khác biệt, nó chỉ là một trò chơi. Chỉ là quá nhàm chán để gϊếŧ thời gian, cậu không cần phải tò mò.” - Anh thản nhiên trả lời.

Nhưng giây tiếp theo, một âm thanh giòn giã của thú gì đó rơi xuống đất vang lên từ phía sau anh.

Trong thoáng chốc, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, khi anh quay lại và nhìn thấy người đứng sau lưng mình lúc đó, một cảm giác sợ hãi đột nhiên lan tràn ở ngực anh, sau đó nhanh chóng bao lấy toàn thân thể.

Cô ấy… ở đây từ khi nào? Cô ấy đã nghe được bao nhiêu?

Đã bao nhiêu năm anh không trải qua loại sợ hãi này, nhưng bây giờ, khi đối mặt với cô, anh lại cảm giác rất sợ hãi, giống như có nhiều thứ, anh rõ ràng đã nắm trong tay, thế nhưng lại không thể giữ được.

“Tôi nói Tử Sâm…” - Đầu bên kia điện thoại Diệp Kỳ Phong vẫn đang lẩm bẩm, Hàn Tử Sâm đã nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Giữa hai người hiện tại là im lặng vô tận, cho đến khi điếu thuốc ở giữa ngón tay đốt vào tay anh, anh dập tắt điều thuốc đi.

“Anh… anh…anh là Hàn Tử Sâm?: - Thẩm Y Nhiên nghe được thanh âm của chính mình đang hỏi, không có tức giận, không có khóc lóc, cung không có oán trách…chỉ có…bình tình mã thôi.

Khi cô đẩy cửa kính ra, nghe thấy anh nói chuyện, đây chỉ là một trò chơi, là vì nhàm chán muốn gϊếŧ thời gian, khi đó… trái tim đang hổn loãn của cô không biết vì sao đột nhiên bình tĩnh lại.

Đúng rồi, có lẽ là vì cô đã có đáp án.

Nếu không, tại sao một người như Hàn Tử Sâm lại ở cùng cô trong căn nhà thuê nhỏ bé trong suốt thời gian dài với cái tên A Tử?

Đó là bởi vì… đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi của người giàu dành cho người nghèo.

Và liệu anh ta có định nói cho cô biết danh tính thật sự của mình khi cô xuất viên và sau đó tuyên bố kết thúc trò chơi này không?

Chỉ là sự bình tĩnh của cô đã khiến cảm giác sợ hãi của Hàn Tử Sâm ngày càng mạnh mẽ, rõ ràng cô đang đứng trước mặt anh, nhưng anh lại cảm thấy hai người dường như đang ở rất xa nhau.

“Anh là Hàn Từ Sâm phải không?” - Cô hỏi anh thêm một lần nữa, vẫn bình tĩnh hỏi, như là đang hỏi một chuyện thông thường.

Đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đào hoa sâu thẳm chạm vào đôi mắt đen láy trong veo, một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới nhẹ nhàng mở ra, thốt ra một chữ “ừm.”

Thẩm Y Nhiên trong lòng cảm thấy chua xót, quả nhiên người đàn ông này đúng là Hàn Tử Sâm, thật ra cô đã chắc chắn về điều đó, nhưng… cô vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn tự mình nghe anh thừa nhận.

“Được, tôi đã biết.” - Cô nhẹ cụp mắt xuống, ngồi xổm xuống nhặt chiếc điện thoại di động rời trên đất lên, xoay người muốn mở cửa kính rời đi.

Cánh tay của cô lại bỗng bị một bàn tay níu lại, còn tay kia của anh thì ấn vào của kính, nhốt cả cơ thể cô vào giữa anh và cửa kính.

“Em biết được gì?” - Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

“Tôi biết anh là Hàn Tử Sâm, cũng biết đây chỉ là một trò chơi.” - Thẩm Y Nhiên bình tinh đáp: “Hàn tiên sinh, ngài yên tâm, tôi biết mình nên làm gì. Nếu đây là ngài đang báo thù, thì có lẽ những ngày vừa qua… ngài cũng phát hiện ra rằng những thứ tôi nên mất đi cũng đã mất đi, tôi không còn gì đáng giá cho ngài trả thù, cũng khoogn còn gì để tôi phải đánh mất nữa.”

Đôi mắt anh không khỏi nheo lại, trả thù? Thẩm Y Nhiên cho rằng anh đang trả thù? Trả thù cho Hà Dĩ Mai?

Hà Dĩ Mãi không có gì đáng giá để anh phải làm những chuyện này.

Nhưng cô càng bình tĩnh thì anh càng khó chịu, tại sao anh lại phải sợ hãi như vậy, sợ cô bình tĩnh, sợ cô sẽ rời khỏi anh?

Ngay cả anh cũng không thể biết mình đang khó chịu với cô hay với chính mình.

“Như em đã nói, em có gì đáng để tôi trả thù?” - Anh lạnh lùng nói.

Cô cười khổ, đúng vậy, khó cói đến việc trả thù là cô đang đề cao chính mình, thật ra Hàn Tử Sâm không cần phải hạ mình như vậy, anh ta chỉ cần tìm người khác làm giúp anh ta như đã làm với cô khi ở trong tù là được.

Cô biết sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm khó cô chỉ để lấy lòng Hàn Tử Sâm.

“Hàn tiên sinh, ngài có thể nhường đường được không? Tôi… tôi muốn về phòng bệnh thu dọn chút đồ đạc trước.” - Cô nói, lúc này hai người đã rất gần nhau, hơi thở của anh cũng phả ra xung quanh chóp mũi của cô, khiến cô khó chịu.

“Tôi không cho phếp em rời khỏi bệnh viện.” - Anh nói, hơi cúi người xuống, đưa mặt mình lại gần cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Còn nữa, lúc trước em gọi tôi là A Tử, vậy bây giờ hãy tiếp tục gọi tôi như vậy đi.”

“Hàn tiên sinh, hiện tại trò chơi này không cần chơi nữa, tôi nghĩ tôi cũng không cần tiếp tục ở bệnh viện.”

A Tử… danh xưng này, giống như một lời châm chọc mỉa mai, nói cho cô biết rằng cô đã ngu ngốc đến mức nào.

Cô vốn cho rằng từ nay về sau cô se có một người em trai đi cùng mình, nhưng cô không biết rằng người đi cùng cô này lại là người cô nên trốn tránh nhất.

Đây có phải là một trò chơi không…Hàn Tử Sâm nhìn cô gái trước mặt, mặc đu từ đầu đối với anh đây thật sự là một trò chơi, nhưng sau đó nó không còn là trò chơi nữa.

“Nếu em cảm hấy đây thật sự là một trò chơi, vậy thì khi nào trò chơi này kết thúc là do tôi quyết định.” - Anh nhắm mắt lại, gương mặt nhẹ nhàng dán lên gương mặt cô, da thit nhẹ nhàng cọ sát, giống như sự thân mật vô hạn.

Thẩm Y Nhiên toàn thân cứng ngắc, hơi thở của anh rõ ràng ấm áp như vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh.

“Em nói như có đúng không, A Nhiên tỷ.” - Anh thở ra hơi thở phả lên mặt cô, vẫn gọi cô là A Nhiên tỷ như trước, giọng nói chưa đầy một loại lưu luyến.

Nhưng cô có cảm giác như một ngọn núi đè nặng lên ngực, nặng đến mức cô không thở được.

Cho đến khi Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm quay về phòng bệnh, vừa bước vào phòng Hàn Tử Sâm đã yêu cầu y tá đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Thẩm Y Nhiên ngồi trên ghế cúi đầu. Cô không biết hắn rốt cuộc là muốn cái gì? Nếu như hắn cảm thấy khi cô ra khỏi tù còn chưa đủ thảm, vẫn còn muốn đâm cô thêm một nhát nữa thì tại sao đêm giao thừa hắn lại đến cứu cô?

Chỉ cần hắn như trước kia bỏ mặc những người khác dày vò cô, cô liền sẽ thê thảm hơn không phải sao?

Nhưng mà dù hắn có muốn làm gì thì cô cũng không thể chống cự, sau ba năm trong tù, cô đã gánh vác vận mạng của mình liền biết sự tàn khốc của số phận và vận mạng tầm thường của mình.

Trong mắt những kẻ cao cao tại thượng đó, cô bất quá chỉ là một con kiến dễ dàng dẫm đạp.

“A Nhiên tỷ không có cái gì muốn hỏi tôi sao?” - Thanh âm tao nhã phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Thân thể Thẩm Y Nhiên khẽ run lên, cô ngước mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp đẽ cao quý.

Mà hắn đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, giống như tất cả vận mệnh của cô đều nằm trong tay hắn.

Thẩm Y Nhiên vô thức cắn môi, cắn rất mạnh nhưng cô lại không cảm thấy đau.

Hàn Tử Sâm cau mày, đưa tay nắm lấy cằm của cô, giọng ngập tràn ôn nhu: “Đừng cắn môi, em sẽ cắn mình đau đấy.”

Với sự dịu dàng này, dường như anh vẫn là A Tử của cô chứ không phải Hàn Tử Sâm mà cô sợ hãi.

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm, bất giác buông môi ra.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, khiến cô cảm giác môi mình sắp bỏng, rất nóng.

Cô chợt quay đầu đi, ngã người về phía sau: “Hàn tiên sinh, trò chơi này khi nào mới kết thúc.”

Đôi mắt anh hơi tối lại: “Em chỉ muốn hỏi cái này thôi sao?”

Trừ cái đó ra, cô còn có thể hỏi cái gì nữa sao? Muốn trả thù, muốn cô phải hèn hạ, khốn khổ đến mức nào đều chỉ cần anh nói, cô chỉ có thể chịu đựng.

Ba năm trước là vậy, ba năm sau liệu có gì khác biệt.

Thẩm Y Nhiên trầm mặc không nói.

Anh cầm lấy hai tay cô lên, đem tay cô đặt trong lòng bàn tay của chính mình: “A Nhiên tỷ tay lạnh quá.”

Anh vừa nói vừa xoa lấy tay cô, muốn cho tay cô ấm dần lên.