Chương 26: Diêm Vương Đòi Mạng

Buổi tối khi cả nhà ăn cơm, Thẩm Y Nhiên cuối cùng cũng gặp được bà ngoại, vừa thấy Thẩm Y Nhiên, dôi mắt bà đãm lệ và ôm lấy Thẩm Y Nhiên rất lâu.

“Bé con này, chắc chắn con phải chịu rất nhiều đau khổ, tất cả đều tại bà sức khỏe không tốt. Khi đó con xảy ra chuyện, bà đều không thể làm gì để giúp con.” - Lục lão thái nghẹn ngào nói.

Trước khi Thẩm Y Nhiên trả lời, Lục Phượng là chị họ của Thẩm Y Nhiên liền nói: “Bà ơi, Y Nhiên ngồi tù là cô ấy bị pháp luật trừng phạt, nó đáng bị như vậy.”

Bà Lục trừng mắt Lục Phượng, cô ta mới hậm hực ngậm miệng lại.

Thẩm Y Nhiên lắc đầu và nói với bà ngoại: “Con sống rất tốt, mọi thứ đã qua rồi, về sau con sẽ về thăm bà nhiều hơn, hiếu thuận với ông bà ngoại.”

Bà Lục nghe vậy lại càng thêm đau lòng.

Ông Lục và mọi người sợ bà Lục tiết lộ bí mật nên nhanh chóng ngồi xuống và cùng nhau ăn bữa tối đêm giao thừa. Trong bưa an, chú hai và dì ba không ngừng thúc dục Thẩm Y Nhiên uống rượu.

“Thật là hiếm có khi xum vầy như vậy, Y Nhiên à uống chút rượu cũng không ngại đâu nhỉ, về sau con hãy thường xuyên về thăm ông bà ngoài nhiều hơn.” - Dì ba cười nói.

Thẩm Y Nhiên cũng mỉm cười: “Dì ba, con đã bỏ rượu rồi. Dì cũng biết tai nạn ô tô kia con bị buộc tôi lái xe khi say rượu, sao con dám uống rượu nữa.”

Bị Thẩm Y Nhiên từ chối như vậy, dì ba cũng nghẹn ngào và chỉ có thể cười trừ.

Bác cả nói: “Y Nhiên, hôm nay là ngày Tết nên chỉ uống hau ly thôi, dù sao bây giờ con cũng không lái xe.”

“Đúng vậy, con không chịu uống là không nể mặt chúng ta.” - Chú hai cũng nói theo.

“Các người đủ rồi.” - Bà Lục đột nhiên nói: “Lương tâm của các người đều bị chó tha rồi, các người muốn đẩy Y Nhiên vào hố lửa sao?”

Đột nhiên, trong bàn không có ai lên tiếng, chỉ có Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn bà ngoại.

Bà Lục nói với Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, bác cả của con và những người khác đối với con không có ý tốt, bọn chúng muốn đem con gả cho một tên ngốc họ Phùng, cầm về sính lễ 1 tỷ, bọn chúng…”

Bà Lục chưa kịp nói xong đã bị ông Lục cắt ngang

“Gả Y Nhiên vào Phùng gia thì làm sao? Bãi đãi nó sao? Phùng gia đã không chê nó từng ngồi tù, bà cho rằng nó hiện tại còn có thê tìm nhà tốt hơn sao?”

“Còn 1 tỷ kia của Phùng gia chỉ có thể làm tiền đặt cọc mua nhà cho hai anh trai của con mà thôi. Y Nhiên, đây chính là cô thiếu nợ bọn họ, nếu không phải do cô ngồi tù, hai anh trai đã sớm tìm được đối tượng.” - Lục Phượng thêm dầu vào lửa.

“Tôi không gả.” - Thẩm Y Nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn những người thân: “Cho dù tôi nợ bất cứ ai, cũng không có nợ các người.”

Cô nhìn về phía bà ngoại nói: “Bà ngoại, lần sau con sẽ đến thăm bà.”

Nói xong cô định rời đi nhưng bị bác cả và chú hai ngăn lại.

“Muốn hay không muốn gì cũng phải gả.” -Bac cả hưng hăng nói.

Thẩm Y Nhiên nhìn hai anh họ ngồi cách đó không xa, vẫn nhớ tới lúc nhỏ bọn họ thường chơi đùa cùng nhau, quan hệ rất tốt.

“Các anh cũng muốn tôi gả cho một tên đần độn à?”

Anh trai lớn nói: “Y Nhiên, bây giờ Phùng gia đồng ý cưới em là tốt rồi. Em bây giờ còn nghĩ mình sẽ gả được vào nhà nào tốt hơn sao?”

Anh họ thứ hai co rúm lại, ngượng ngùng nói: “Anh… anh muốn có nhà để cưới vợ… anh không còn lựa chọn nào khác.”

Thẩm Y Nhiên nở nụ cười giễu cợt, đúng là cô không nên đặt hy vọng, cuối cùng chỉ có thất vọng: “Tôi sẽ không gả.”

CHÁT,.

Ngay sau đó, ông Lục đã tát vào mặt cô: “Mày dám không gả thử xem, chuyện này không có chổ để cho mày ý kiến.” Trong phòng VIP của bệnh viện tư nhân, có một chiếc bàn tròn đầy bữa tối của đêm giao thừa nhưng chỉ có hai người dùng bữa. Hàn Tử Sâm chậm rãi ăn bữa tối giao thừa trước mặt, trong khi Hàn lão gia ngồi đối diện được y tá bên cạnh hổ trợ gặp thức ăn. Trong phòng bệnh, ngoài tiếng ăn cơm ra không có thanh âm khác, hai ông cháu càng không có sự giao lưu. Cuối cùng, Hàn lão gia ăn no mới mở miệng: “Nghe nói gần đây con không ở nhà phải không?” “Ừm.” - Hần Tử Sâm nhàn nhạt lên tiếng, chuyện này Hàn lão gia tử biết cũng không phải là lạ, dù sao trong nhà, đều có tai mắt của ông ấy. “Ở đâu?” “Bên ngoài.” - Hàn Tử Sâm đáp. “Sao lại ở bên ngoài?” - Hàn lão gia tử hỏi. “Trong nhà lạnh quá.” - Anh thản nhiên nói, tùy ý gặp một con tôm lên ăn. “Tuổi của con cũng không còn nhỏ, cần có một người người đồng hành. Sau này tôi sẽ bảo thư ký sắp xếp thông tin của các tiểu thư nổi tiếng trong thành phố, con có thể chọn một người.” - Hàn lão gia tử giọng điệu giống như là đi chọn một bộ quần áo. Hàn Tử Sâm khựng lại một chút, sau đó nói: “Không cần.” Hàn lão gia tử nheo mắt lại: “Thế nào?” “Nếu như chỉ là tìm một người phụ nữ để sinh con, vậy tôi sẽ có người tuyển.” - Trước kia nếu như nhất định phải có một đứa con, kế thừa Hàn gia, thì người phụ nữ nào cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy nếu như mình cần một đứa con, vậy thì anh hy vọng mẹ của con anh sẽ là Thẩm Y Nhiên. Có vẻ rất tốt nếu đứa trẻ kia vừa giống anh và vừa giống cô áy. “Có người tuyển?” - Hàn lãi gia tử cả kinh: “Con chẳng lẽ…” Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Tử Sâm đột nhiên vang lên, anh hơi giật mình, sau đó lấy trong túi ra một chiếc điện thoại rẻ tiền, anh lập tức đứng lên nhận cuộc gọi. Nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi. “A Tử… cứu…cứu tôi… A Tử….” Mặc dù giọng nói khàn khàn và đứt quãng nhưng anh vẫn nhận ra đó là giọng nói của Thẩm Y Nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì cuộc gọi đã bị ngắt, sau đó anh cố gọi lại những bên kia đã mất kết nối. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ,lúc này, dưới ánh đèn, sắc mặt Hàn Tử Sâm tái nhợt, anh quay người nói với Hàn lão gia tử: “Ông nội, con có việc phải làm, nên con phải rời đi trước.” Nói xong anh vội vã rời khỏi phòng bệnh. Trên mặt Hàn lão gia tử hiện lên một tia u ám, biểu tình vừa rồi của cháu trai dường như ông đã từng nhìn thấy ở trên đưa con trai của mình khi đối diện với vấn đề liên quan đến người phụ nữ kia. Vì người phụ nữ đó, con trai ông không ngần ngại phản bội gia đình, từ bỏ gia sản, nhưng cuối cùng phải chịu kết cục gì. Nếu một người đàn ông yêu một người phụ nữ quá nhiều thì đó sẽ là một bi kịch. Vậy mà bây giờ, khiến Tử Sâm mất bình tĩnh, lại là một kiểu phụ nữ nào đây? ~~~~~ Thẩm Y Nhiên không ngờ những người thân này lại đánh thuốc mê cô, bữa tối mặc dù cô không uống rượu nhưng có uống một ly nước lọc, lúc này toàn thân suy nhược, không còn chút sức lực. Bà ngoại muốn ngăn căn nhưng bị dì ba ngăn lại, trong khi bác cả và chú hai bế cô đi đến nhà họ Phùng. Lúc này Thẩm Y Nhiên bị Phùng gia nhốt vào một căn phòng, trong phòng lại có một người đàn ông xa lạ, đây chính là tên đần độn nhà họ Phùng. Thẩm Y Nhiên cố gắng tỉnh táo, cô muốn chạy trốn, cô bất kể giá nào cũng phải chạy trốn. Nhưng bây giờ cơ thể của cô không còn sức lực sao có thể trốn đi. Lúc hai người kia mang cô tới Phùng gia, cô len lén gọi điện cầu cứu, bị phát hiện và lấy mất điện thoại. Tại sao, tại sao cô lại điện thoại cầu cứu A Tử? Rõ ràng A Tử đang ở thành phố và không thể giúp được cô. Tại sao cô không gọi cho cảnh sát trước? Có vẻ như cô đã bắt đầu trở nên ỷ lại vào A Tử. Tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, người đàn ông xa lạ lao về phía cô với nụ cười ngốc nghếch, cô chỉ có thể cố gắng né tránh, làm thế nào cũng không tránh khỏi thân ảnh kia. Bên ngoài, Phùng gia cùng Lục gia vui vẻ tính toán một hồi. Bác cả của Thẩm Y Nhiên nói: “Lão Phùng, chúng tôi đã mang người đến đây cho nhà ông, sinh lễ 1 tỷ này, ông cũng không quỵt được.” “Ha ha, không không, chỉ cần trong chốc lát bọn chúng làm xong, tôi sẽ cho ông 1 tỷ này.” - Lão Phùng nói, vì muốn con trai lấy vợ, để lại con cháu cho Phùng, lần này có thể nói làm liều một phen. Phùng phu nhân có chút lo lắng: “Nếu cô gái này định chạy trốn sau khi làm xong thì phải làm sao?” “Vậy thì sau khi làm xong các người chụp ảnh lại, nắm được nhược điểm của nó trong tay, sau đó giam cầm nó một năm rưỡi, khi đứa bé ra đời nó sẽ không thể chạy trốn được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây hầu hạ con trai các vị.” - Bác cả nói, lúc này với ông ta không hề có chút thương tiếc nào với Thẩm Y Nhiên, con gái của em gái mình, trong đầu chỉ có tiền mà thôi. “Đúng vậy, phụ nữ sau khi sinh con sẽ muốn ở bên con cái, bản thân cô cũng là phụ nữ, có lẽ sẽ hiểu rõ.” - Chú hai cũng nhanh chóng nói. Lúc này Phùng gia mới có chút yên lòng. Bốn người trong sân ăn cơm uống rượu, lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng xe ô tô chạy đến. “Muộn như vậy, xe của ai?” - Lão Phùng có chút say đi ra cửa, mở cửa ra định mắng một câu, nhưng lập tức cứng đờ. Bên ngoài cửa, từng chiếc xe cảnh sát lần lượt bao vây toàn bộ nhà họ Phùng, lão Phùng lập tức muốn tỉnh rượu. Cảnh sát lập tức xuống xe, đi vào sân nhà họ Phùng chật kín người. Ba người còn lại trong sân bị bao vây bởi rất nhiều cảnh sát, sợ hãi đến mức không nói được lời nào, không biết chuyện gì đang xảy ra. “Cô gái mà ông đưa về đâu rồi?” - Một viên cảnh sát nói. Bốn người nhìn nhau, Phùng lão gắng gượng nói: “Cái gì… cô gái nào? Tôi không biết các người đang nói gì?” Cảnh sát liền không thích nói nhảm, ra mệnh lệnh: “Lục soát! Lập tức lục soát.” Cảnh sát bắt đầu lục soát từng phòng tại của nhà họ Phùng. Bốn người làm chuyện xấu nhìn thấy căn phòng bọn họ đang làm ăn sắp bị khám xét liền sợ đến hoảng loạn. Vợ chồng lão Phùng muốn lao tới cũng bị cảnh sát ngăn lại. Không lâu sau cảnh sát phát hiện một căn phòng bị khóa trái cửa. Đúng lúc này, một chiếc xe đi tới trước cửa nhà họ Phùng, một bóng người cao lớn bước xuống đi thẳng vào trong sân. Cảnh sát nhìn thấy liền đi tới báo cáo lại tình hình. Lúc này mọi người đứng trước căn phòng bị khóa, con vợ chồng Phùng gia tìm đủ mọi cách để từ chối mở cánh cửa đó ra. “Phá cửa.” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa lạnh lùng nói. Lập tức có người cầm búa đến đập vào cửa. “Các người không được vào, đây là tự tiện xông vào nhà dân, tôi sẽ kiện các người.” Nhưng vợ chồng Phùng gia hét to đến mấy cũng vô ích, khi cửa mở ra, Hàn Tử Sâm là người đầu tiên lao vào phòng. Những người khác chuẩn bị xông vào, bỗng nhiên từ bên trong vang lên một tiếng rống giận như thú dữ: “Không ai được phép bước vào.” Đột nhiên những bước chân kia liền dừng lại. Đôi mắt đỏ bừng của Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trên thân Thẩm Y Nhiên quần áo bị xé nát, cô co ro núp trong góc, bị một người đàn ông không ngừng cười ngây ngô đấm đá. Thân thể mảnh mai của cô cuộn tròn lại như một con tôm, trong tay cô nắm chặt mảnh gương, nhưng lúc này cô căn bản không có sức lực để chống trả. Tất cả những gì cô có thể làm là ngăn mình khỏi bất tỉnh, cô phải làm cho mình đau đớn để tỉnh táo trước thuốc mê. Máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ lòng bàn tay cô, nhỏ xuống ga trải giường màu trắng giống như những đóa hoa anh túc nở rộ. Còn người đàn ông kia vẫn lảm nhảm: “Cha ta đã nói, nữ nhân không nghe lời thì phải đánh! Đánh mới nghe lời, tôi đánh cô, đánh cô, đánh cô,...” Hàn Tử Sâm lao tới kéo tên đần độn kia ra khỏi Thẩm Y Nhiên và giẫm hắn xuống mặt đất. Y Nhiên của anh, vậy mà lại bị tên đần độn này đánh, gần như… một ý nghĩ sát ý lóe lên trong đầu anh. Kẻ đần nhà họ Phùng nằm trên mặt đất, cảm giác ngực hắn bị giẵm đến đau nhức, hắn muốn vùng vẫy để đứng dậy nhưng không thể đứng được. Mặc dù ngu ngốc nhưng hắn vẫn có bản năng sợ hãi, hắn cảm giác như gặp phải Diêm vương đòi mạng, đang muốn gϊếŧ hắn. Đôi mắt Hàn Tử Sâm đỏ ngầu, sát ý ngày càng mạnh mẽ. Đúng lúc này, tiếng thở dốc đột ngột lọt vào tai anh, anh chợt tỉnh lại. Y Nhiên… Y Nhiên của anh. Anh trực tiếp đá tên đần họ Phùng ra khỏi phòng, sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên co ro trong góc. Lúc này thân thể của cô như mềm nhũn, hai má đỏ bừng dị thường, khóe miệng đỏ bừng như máu, đôi mắt mơ màng không còn tiêu cự, mờ mịt không biết đang nhìn cái gì. Giống như một con vật nhỏ bé yếu đuối, nó vẫn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng để bảo vệ chính mình.