Chương 20: Ngã Xuống Thang Cuốn

Thẩm Y Nhiên nhận lấy tấm séc và rời khỏi cửa hàng cùng với Tần Giao Liên.

“Y Nhiên, cậu không thấy có chút kỳ lạ sao?” - Tần Giao Liên vừa đi vừa nói: “Tiêu Tư Di kỳ thực lại đưa cho cậu 900 triệu một cách không do dự. Bên cạnh hắn còn có Hà Dĩ Nguyệt, hắn không sợ Hà Dĩ Nguyệt hiểu nhầm sao?”

“Đúng vậy, rất kỳ lạ.” - Thẩm Y Nhiên nói.

“Chẳng lẽ Tiêu Tư Vũ còn thích cậu?” - Tần Giao Liên suy đoán.

“Không phải, là anh ta đang sợ, giống như sợ tớ sẽ tức giận với Tiêu Tư Di, sau đó gây bất lợi cho Tiêu gia.” - Thẩm Y Nhiên nói ra suy nghĩ.

Tần Giao Liên nghe xem có chút hoang đường: “Hắn là đang suy nghĩ quá nhiều phải không?”

“Ai biết được.” - Thẩm Y Nhiên nhún vai, nhìn tấm chi phiếu trong tay.

“Chi phiếu này cậu định làm gì? Xé bỏ?” - Tần Giao Liên hỏi, với tư cách bạn bè nhiều năm, cô biết rõ bạn mình sẽ không bao giờ dùng số tiền đó.

“Sao phải xé, cứ tặng cho người cần nó là được.” - Thẩm Y Nhiên nói, cẩn thận nhét nó vào túi.

Hai người tiếp tục đi dạo, ăn cơm, khi chuẩn bị rời đi, lúc xuống thang cuốn của bãi đậu xe thì lại nhìn thấy ba người Tiêu Tư Vũ, Hà Dĩ Nguyệt và cả Tiêu Tư Di.

Sắc mặt ba người đều không tốt lắm, dường như đang xảy ra tranh cải bên trong.

Ba người họ cũng nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đi về phía thang cuốn, Tiêu Tư Di càng nhìn Thẩm Y Nhiên càng tức giận, không hiểu Thẩm Y Nhiên đã cho anh trai cô ăn phải thuốc mê gì, để cho anh trai cô phải che chở cô ta, thậm chí cấm cô ta nói nửa câu không tốt về cô ta.

Đặc biệt vừa rồi anh trai của cô ta đã cảnh cáo, nếu cô còn nhắm vào Thẩm Y Nhiên nữa sẽ bị tống sang nước ngoài, điều này khiến cô ta tức đến nổ tung.

Lúc này Tiêu Tư Di nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đi về phía thang cuốn, khi Thẩm Y Nhiên đi ngang qua phía cô ta, Tiêu Tư Di đột nhiên đưa chân ra ngáng chân Thẩm Y Nhiên.

Thẩm Y Nhiên mất cảnh giác và ngã xuống thang cuốn.

Tần Giao Liên hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy xuống phía dưới về phía Thẩm Y Nhiên nhào ngã xuống phía dưới.

Tần Giao Liên đỡ Thẩm Y Nhiên sau đó nhìn Tiêu Tư Di căm tức: “Cô đang hại người cô có biết không? Cô làm như vậy chẳng khác nào muốn gϊếŧ người khác.”

Tiêu Tư Di thản nhiên nói: “Cô ta không có mắt, đi đứng trúng vào chân tôi, bị ngã liền đổ cho tôi à?”

“Đừng có trợn mắt nói dối, chỉ cần mở ra camera giám sát sẽ biết.” - Tần Giao Liên tức giận nói, sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Y Nhiên, cậu muốn sao?”

“Có chút… đau.” - Thẩm Y Nhiên hít một hơi nói, lúc này toàn thân như muốn rời ta từng mảnh.

“Tớ đưa cậu đến bệnh viện.” - Tần Giao Liên lo lắng nói.

“Chỉ ngã một cái liền muốn đi bệnh viện, đúng là chuyện bé xé to, kế tiếp là muốn tìm tôi đòi tiền thuốc men.” - Tiêu Tư Di châm chọc nói.

Không ai ngờ rằng ngay sau đó, một cái tát đã giáng xuống thẳng vào gương mặt của Tiêu Tư Di khiến cô ta suýt chút nữa thì ngã xuống thang cuốn.

“Anh hai!” - Tiêu Tư Di bụm mặt, không dám tin nhìn Tiêu Tư Vũ.

Sắc mặt Tiêu Tư Vũ tái nhợt: “Xin lỗi mau, lập tức xin lỗi Y Nhiên.”

“Sao em phải xin lỗi.” - Tiêu Tư Di tức giận nói.

Lúc này mọi người trong trung tâm thương mại bắt đầu tụ tập lại xem, dù sao Hà Dĩ Nguyệt cũng là ngôi sao nổi tiếng dù cô ta đã đeo kín đen ngụy trang.

Mọi lời xì xầm bắt đầu vang lên.

Tần Giao Liên đỡ Thẩm Y Nhiên rời đi, Tiêu Tư Vũ nhìn thấy liền đuổi theo.

Trong mắt Hà Dĩ Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, cô ta không ngờ rằng Tiêu Tư Vũ lại bỏ cô ta để chạy theo Thẩm Y Nhiên, những lời đồn đãi xung quanh Hà Dĩ Nguyệt lại bắt đầu bàn tán.

“Hôn phu của Hà Dĩ Nguyệt chạy theo người phụ nữ khác?”

“Ôi trời, không phải là quan hệ cẩu huyết tam giác quan hệ chứ?”

Hà Dĩ Nguyệt khuôn mặt khó xữ, lấy tay che mặt lại, cố gắng tránh khỏi những chiếc điện thoại di động đang quay chụp, rời đi vội vàng cùng Tiêu Tư Di.

Bên này Tiêu Tư Vũ đuổi kịp Thẩm Y Nhiên, vẻ mặt lo lắng nói: “ Y Nhiên, anh… tôi sẽ trả bất cứ chi phí y tế nào em muốn. Tư Di không cố ý, chuyện này đừng nói cho người khác biết, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

“Thương lượng cái sh…” - Tần Giao Liên căm giận nói: “Tiêu Tư Vũ, sao anh lại có thể nói em gái anh không cố ý.”

Vừa nói, Tần Giao Liên vừa mở ra rồi đưa Thẩm Y Nhiên ngồi vào ghế phụ, sau đó lên ghế lái lái xe đi. Bên ngoài Tiêu Tư Vũ vẫn vỗ vào cửa kính, trên mặt trắng bệch không còn chút máu nào, khi nói chuyện giọng nói của anh ta đều đang run lẩy bẩy.

Lúc này, Tần Giao Liên cũng cảm nhận thấy Tiêu Tư Vũ là đang thật sự sợ hãi, nhưng mà không thể hiểu hắn đang sợ cái gì.

Khi Tần Giao Liên lái xe đưa Thẩm Y Nhiên rời đi, Tiêu Tư Vũ ngơ ngác đứng một chổ, trong đầu chỉ có một câu: “Xong đời.”

Dù là Hàn Tử Sâm đối với Thẩm Y Nhiên là quan hệ gì, nhưng mà trước mắt Hàn Tử Sâm đối với Thẩm Y Nhiên rất đặc biệt. Bây giờ Thẩm Y Nhiên bị thương, còn liên quan đến Tiêu Tư Di. Cả Tử Di và Tiêu gia phải làm sao đây.

Lúc này Tiêu Tư Vũ chỉ có thể cầu khẩn Hàn Tử Sâm sẽ không vì Thẩm Y Nhiên mà đối phó Tiêu gia.

Nhưng mà… nhớ tới giọng điệu Hàn Tử Sâm gọi Thẩm Y Nhiên là “A Nhiên tỷ” bằng giọng điệu dịu dàng khiến da đầu hắn tê cứng.

Tần Giao Liên đưa Thẩm Y Nhiên đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu làm thủ tục, sau đó xếp hàng đợi chụp X quang.

Mặc dù Thẩm Y Nhiên không nói gì, nhưng Tần Giao Liên nhìn thấy vẻ mặt kìm nén nỗi đau của cô biết rằng lúc này bạn thân mình đang rất đau.

Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang lấy điện thoại ra, Tần Giao Liên hỏi: “Cậu gọi cho ai vậy?”

“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Không biết phải ở bệnh viện bao lâu, tớ gọi cho cậu ấy bảo cậu ấy đừng đợi cơm tớ.”

Thẩm Y Nhiên vừa nói vừa tìm được số của A Tử liền bấm nút gọi.

Không bao lâu bên kia đã nhận được giọng nói ôn nhu của Hàn Tử Sâm: “A Nhiên tỷ.”

“Tôi có chút việc, e là hôm nay về muộn, cậu… ăn tối trước nhé.” - Thẩm Y Nhiên nói.

“Cái gì gọi là có chút việc, cậu cứ trực tiếp nói với cậu ta cậu đang ở bệnh viện là được.” - Tần Giao Liên chen vào nói.

“A Nhiên tỷ hiện giờ đang ở bệnh viện sao?” - Giọng nói của Hàn Tử Sâm có chút thay đổi.

“Ừm, tôi bị ngã, hiện tại đang ở bệnh viện đợi chụp X Quang.” - Thẩm Y Nhiên đáp.

“Bệnh viện nào, tôi sẽ đến.” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“A Tử không cần đến đâu, ở đây đã có Giao Liên, cậu cứ ở nhà đợi tôi về là được.” - Cô vội nói.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một lúc sau một giọng nói lạnh lùng vang lên, vẫn kiên quyết hỏi lại: “Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện nhân dân số 1.”- Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi trả lời, mẹ mất từ nhỏ, cộng với ba năm ở tù, cô hiện tại không muốn làm phiền người khác.

“Tôi sẽ tới ngay.” - Hàn Tử Sâm nói.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hàn Tử Sâm liền gọi cho Cao Trí và nói: “Kiểm tra xem hôm nay Thẩm Y Nhiên đã xảy ra chuyện gì cho tôi.

“Vâng.” - Cao Trí đáp.

“Còn nữa, kiểm tra bác sĩ chỉnh hình và chấn thương tốt nhất thành phố, bảo hắn đến bệnh viện nhân dân số 1 để xem vết thương của cô ấy.” - Hàn Tử Sâm nói.

“Vâng.” - Cao Trí lần nữa đáp.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Cao Trí ngơ ngác nhìn điện thoại, nghiêm túc nghi ngờ ông chủ của mình thật sự không yêu Thẩm Y Nhiên sao?

Lúc nào trong bệnh viện, Thẩm Y Nhiên vẫn đang đợi chụp X quang thì một y tá đến đưa cô đến một phong VIP để chụp Xquang, sau đó đưa Thẩm Y Nhiên đến một phòng khám khác. Bác sĩ ở phòng khám đó cũng không phải là bác sĩ lúc đầu cô đăng ký khám.

“Đáng lẽ tôi nên đến gặp lại bác sĩ đã tiếp nhận tôi phải không?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.

“Bác sĩ Trương hiện đang rảnh rỗi.” - Y tá vội vàng nói.

Mà bác sĩ Trương cũng mỉm cười dịu dàng nói: “Ừm, tôi đang rảnh nên giúp một chút.”

Có trời mới biết hắn có chỗ nào đang rảnh! nhưng mà nhận được điện thoại của trưởng khoa, yêu cầu hắn từ nhà đến bệnh viện và khám bệnh cho một người đặc biệt.

Trưởng khoa thậm chí còn đảm bảo yêu cầu hắn cẩn thận hơn và không mắc bất kỳ sai sót nào.

Nhưng hiện tại khi gặp được bệnh nhân mới biết người này quá bình thường, ngay cả bộ quần áo cô ta đang mặc cũng có thể dùng từ “rẻ tiền” để miêu tả.

Tuy nhiên, hắn là bác sĩ và không quan tâm đến giàu nghèo của bệnh nhân, chỉ cần là bệnh nhân, hắn sẽ cố gắng hết sức chữa trị.

Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn bước vào phòng khám đi đến bên cạnh Thẩm Y Nhiên gọi: “A Nhiên tỷ.”

“A Tử đến rồi.” - Thẩm Y Nhiên nói, cậu ấy đến nhanh hơn cô tưởng tượng.

“Ừm, trên đường kẹt xe, làm chậm trễ một chút.” - Hàn Tử Sâm nói.

“Bác sĩ, sao rồi? Bạn tôi thế nào rồi? Khi nãy bạn tôi là ngã từ thang trượt xuống qua mấy cái bậc thang.” - Tần Giao Liên hỏi.

“Cú ngã hôm nay không phải là vấn đề nghiêm trọng. Xương ở mắt cá chân có chút nứt nhẹ, tĩnh dưỡng một hai tuần là tốt, chỉ là…” - Bác sĩ Trương có chút do dự.

“Chỉ là làm sao?” - Tần Giao Liên hỏi.

“Chỉ là Thẩm tiểu thư, mấy năm nay cô thường xuyên bị thương phải không? - Bác sĩ Trương nhìn Thẩm Y Nhiên hỏi.

Thẩm Y Nhiên khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói rằng qua những bức ảnh chụp được, có vẻ cô đã phải trải qua nhiều thụ thương trong những năm qua, trong đó có một số vết thương cũ, dường như là vẫn chưa lành lại, nếu không có dưỡng tốt, sau này sẽ rất dễ để lại di chứng.”

“Di chứng?” - Thảm Y Nhiên cau mày: “Nhưng bình thường tôi không cảm thấy cơ thể mình có vấn đề gì.”

“Cô bây giờ còn trẻ, đương nhiên sẽ không thấy quá rõ ràng, nhưng sau này khi đã có tuổi, nhưng di chứng kia sẽ từ từ lộ ra.”

“Là di chứng gi?” - Tần Giao Liên so với Thẩm Y Nhiên còn khẩn trương hơn.

“Trong tương lai, cô ấy có thể bị đau khớp thường xuyên. Nếu nghiêm trọng, cô ấy sẽ không cầm được vật nặng, đi lại khó khăn,..” - Bác sĩ Trương nói.

Thẩm Y Nhiên trong lòng trầm xuống, nhìn xuống tay chân mình, những vết thương cũ đều là những vết thương khi còn ở trong lao tù.

Cho dù là bị đánh đến gãy xương, cũng chỉ là có bác sĩ đến băng bó lại một chút, cũng có thể yên bình được một chút đã là không dễ dàng, còn muốn tịnh dưỡng là điều không có cơ hội.

“Vậy… còn có cách nào chữa trị không?” - Tần Giao Liên run rẩy khẩn trương hỏi.

Còn Thẩm Y Nhiên chỉ là im lặng.

“Điều quan trọng chính là phải chăm sóc tốt bản thân. Ăn nhiều thực phẩm bổ sung canxi, không dùng nước lạnh khi tắm, giặt quần áo hay làm việc nhà. Ngoài ra, lần này cô phải chăm sóc cẩn thận vết thương của mình, đừng để như vết thương trước đó, khiến nó trở thành một sự tìm ẩn.” - Bác sĩ Trương nói.

Kê thêm một ít thuốc, Tần Giao Liên giúp cô đi lấy thuốc, Hàn Tử Sâm đỡ Thẩm Y Nhiên đi tới bên ngoài phòng ngồi xuống.

“Đau không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Thật ra cũng không đau lắm.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Hơn nữa vết thương cũng không nghiêm trọng, bác sĩ nói một hai tuần là có thể bình phục.”

Anh mím môi mỏng nói: “Những vết thương cũ mà bác sĩ nói, là do A Nhiên tỷ bị thương ở trong tù sao?”

Thẩm Y Nhiên giả vờ cười nói: “Trong tù bị đánh mấy lần nhưng không nghiêm trọng, những vết thương cũ đó sau này cũng có thể lành lặn thôi.”

Cô càng tỏ ra điềm tĩnh, ngược lại càng khiến Hàn Tử Sâm trở nên u ám.

“Vậy A Nhiên tỷ, chị có hận những người bắt chị vào tù không?” - Anh đột nhiên hỏi.

Cô có chút bật cười: “Tôi phải hận ai? Tòa án? Hay gia đình họ Hà đã kiện tôi? Hay gia đình họ Tiêu không giúp đỡ tôi? Hay là Hàn Tử Sâm?”

TruyenHD

TruyenHD