Chương 9: Hồn Thú Trăm Vạn Năm Tu Vi Hồn Lực

Giáo sư Ngạn cảm thán nói: "Đúng vậy, chính là Võ Hồn và tu vi hồn lực. Bất kỳ con đường tiến hóa nào, cũng đều xoay quanh hai nhân tố này để hình thành. Bình thường chắc hẳn các anh đều hiểu một chút về tu vi hồn lực tiến hóa."

"Lục Mao Trùng mười năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Lục U Điệp; Cô Cô Điểu ba mươi năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Cô Minh Điểu, Cô Cô Điểu sáu mươi năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Phong Cô Linh; Bách Hoa Thú bảy mươi năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Thiên Diện Hoa, Bách Hoa Thú một trăm bốn mươi năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Hoa Tiên Tử; Ấu Vũ Ưng hai trăm năm tu vi hồn lực sẽ tiến hóa thành Cơ Dực Ưng, vân vân. . ."

"Mà biến dị tiến hóa sẽ có quan hệ cùng với Võ Hồn. Hồn thú thời cổ đại chỉ có thể thông qua con đường tắt này để tiến hóa. Bọn chúng từng đồ sát nhân loại để thu hoạch lực lượng Võ Hồn, giúp bọn chúng tiến hóa, nhưng xác suất vẫn rất thấp."

Giáo sư Ngạn nhìn Vương Triệt một chút, nói: "Về tu vi hồn lực tiến hóa, Lục Mao Trùng có hạn mức tu vi hồn lực cao nhất rất thấp. Còn về biến dị tiến hóa, em cũng không có nhân tố nào trong đó."

Giáo sư Ngạn nói đến đây, liền không nói tiếp nữa.

Các học sinh nào hiểu được thì đều hiểu.

Vương Triệt trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy nếu như, em đem Lục Mao Trùng bồi dưỡng đến tu vi hồn lực cao hơn thì sao?"

"Cao tới bao nhiêu?" Giáo sư Ngạn cười hỏi.

"Trăm vạn năm tu vi hồn lực." Vương Triệt nói ra một con số lớn nhất, mà ký ức mười tám năm trong đời này của anh có thể biết.

Đám người nghe vậy liền trầm lặng.

Giáo sư Ngạn cũng cảm thấy sửng sốt một hồi lâu.

Đại khái ai cũng đều bị câu trả lời của Vương Triệt làm cho khϊếp sợ.

Giáo sư Ngạn im lặng một lát, không có trực tiếp trả lời. Sau đó ông chậm rãi hỏi:

"Em có biết vì sao, hiện tại chúng ta quy định thực lực của hồn sủng dựa theo tu vi hồn lực không?"

Phần tri thức này thật sự rất ít ai biết.



Hơn mười vị bạn học kia đều không trả lời được.

Chỉ có Vương Triệt trả lời: "Bởi vì vào thời cổ đại, đại bộ phận Hồn thú đều có thực lực tương đương với tu vi hồn lực của bọn chúng. Mà một trăm vạn năm này, cũng chính là hạn mức tu vi hồn lực cao nhất của Hồn thú."

Giáo sư Ngạn lộ ra vẻ tươi cười nói: "Không sai. Hồn thú thời cổ đại, muốn mở ra linh trí ngang bằng với nhân loại, thì chúng cần thời gian cực kỳ dài. Phần lớn thời gian, Hồn thú chỉ có thể bị động hấp thu hồn lực giữa thiên địa. Chúng không cách nào thức tỉnh Võ Hồn giống như nhân loại, cho nên không thể tu luyện hồn lực."

"Vì vậy, tu vi hồn lực của bọn chúng chính là móc nối của thực lực. Sống được càng lâu thì thực lực của bọn chúng càng mạnh."

"Mà tu vi hồn lực trăm vạn năm chính là một cái cực hạn. Là cực hạn của Hồn thú thời cổ đại. Loại Hồn thú này, dù không thể sống đến trăm vạn năm, nhưng chí ít cũng có thể sống tới mấy chục vạn năm. Nhưng em có biết, loại Hồn thú cấp bậc này, tại thời cổ đại có bao nhiêu con không?"

Vương Triệt khẽ lắc đầu, vì cái này anh thật sự không biết.

Kiến thức học tại trường học cũng có khái niệm về Hồn thú trăm vạn năm này, và cũng đã nêu ra ví dụ.

Nhưng thông tin cụ thể thì lại không hề có.

Giáo sư Ngạn giơ ra hai bàn tay, xòe ra mười đầu ngón tay.

Giáo sư Ngạn cũng không để cho bọn họ suy đoán nên lập tức nói ra: "Đã biết khoảng một trăm con. Sau khi trải qua vụ tai nạn vào ba ngàn năm trước, những con còn sống sót chỉ còn lại mười mấy con. Nói cách khác, nếu không có sinh mệnh hồn ước, thì trên lý thuyết mà nói, khắp toàn bộ thế giới hiện tại, chỉ còn tầm mười loại Hồn thú có thể tu luyện tới tu vi hồn lực cực hạn một trăm vạn năm này."

"Đây là tỷ lệ ức vạn con chưa có một."

Ức vạn chưa có một!

Vương Triệt cảm khái trong lòng, bởi vì trăm vạn năm tu vi hồn lực đối với những Thần thú trong Tu Tiên Giới mà nói, cũng không tính là nhỏ.

Đương nhiên, nếu bỏ qua tốc độ thời gian và hệ thống văn minh để bàn luận về tu vi hồn lực, thì đây chính là đùa nghịch lưu manh, không có sự tương đối.

"Nhưng khi có sinh mệnh hồn ước, linh trí của Hồn thú ấu sinh sẽ sớm được khai mở, tăng thêm được Khế Hồn sư bồi dưỡng, có thể giúp Hồn thú nhanh chóng tăng cao tu vi hồn lực. Dù là không phải loại Hồn thú trong truyền thuyết kia, nhưng nhân loại chúng ta cũng có thể đem một chút hồn sủng có tiềm lực khá cao, để bồi dưỡng đến trăm vạn năm tu vi hồn lực."



Giáo sư Ngạn tiếp tục nói.

"Mà vừa rồi em cũng trả lời tôi rồi, hạn mức tu vi hồn lực cao nhất của Hồn thú thời cổ đại chính là trăm vạn năm tu vi hồn lực. Vì các em còn chưa tiến vào đại học, nên chưa được tiếp nhận kiến thức về môn lịch sử học Hồn thú."

"Sau khi vào đại học các em sẽ biết. Tu vi hồn lực của Hồn thú thời hiện đại dưới tình huống bình thường, có hạn mức cao nhất sẽ không vượt qua hai lần so với hạn mức tu vi hồn lực cao nhất thời cổ đại."

"Em có biết, Lục Mao Trùng có hạn mức tu vi hồn lực cao nhất là bao nhiêu không?"

Vương Triệt khẽ lắc đầu.

Phần kiến thức này cũng quá ít.

Giáo sư Ngạn thản nhiên nói: "Khoảng chừng năm ngàn năm tu vi hồn lực. Lịch sử cận đại có ghi chép, nếu như Lục Mao Trùng không thể tiến hóa, hạn mức tu vi hồn lực cao nhất của nó cũng chỉ có thể bồi dưỡng đến mức một vạn năm tu vi hồn lực."

"Nếu là thời cổ đại, trên thực tế, khả năng tìm ra Lục Mao Trùng ngàn năm tu vi hồn lực là không thể tìm tới. Bởi vì nó quá yếu ớt, dù cho nó đã đạt tới ngàn năm tu vi hồn lực, nhưng sức chiến đấu của nó lại rất thấp. Nó sẽ dễ dàng bị những Hồn thú khác ăn sạch."

"Nhưng thời cận đại đã cải biến hoàn cảnh, nên thời hiện đại chúng ta mới có thể đến dã ngoại và tìm tới Lục Mao Trùng hơn một ngàn năm tu vi hồn lực. Còn tại thời cổ đại thì căn bản là tìm không thấy."

"Vì vậy, đừng nói là mười vạn năm tu vi hồn lực, mà ngay cả Lục Mao Trùng vượt qua một vạn năm tu vi hồn lực, thì em cũng không có cách nào bồi dưỡng ra đâu."

"Về phần Lục Mao Trùng trăm vạn năm tu vi hồn lực này. . ."

Giáo sư Ngạn cảm thán một tiếng, rồi không có nói rõ ra: "Tuổi trẻ thật tốt, dám mơ tưởng cả chuyện này."

Vương Triệt khẽ gật đầu, vì anh đã hiểu rõ ràng chuyện này.

Anh đã biết đại khái mình nên làm như thế nào.

Giáo sư Ngạn nói ra những thông tin này, đều là những tài liệu cực kỳ mấu chốt.