Chương 46: Anh Có Bật Hack Không?

Bước chân của Vương Triệt không chút thay đổi, phảng phất như anh không hề nghe được tiếng hô kia, và cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.

Anh như đang đi vào chốn không người, vô cùng bình tĩnh mà đi tới trung tâm sân vận động. Anh nhìn thoáng qua dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia.

Vương Triệt nói: "Đi vào thôi."

Lục Mao Trùng ngọ nguậy thân thể rồi bò vào.

Sau một khắc, năm ô vuông ánh sáng điện tử bỗng nhiên sáng lên có chút chói mắt!

Năm ô vuông ánh sáng điện tử này đại biểu cho năm mươi năm tu vi hồn lực.

Ánh sáng điện tử tràn ngập xung quanh, cực kỳ chói mắt.

Người chịu ảnh hưởng nhất chính là Vương Triệt.

Nguyên lý của loại dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực này chính là, nó thông qua sự cảm ứng hồn lực ba động trong cơ thể hồn sủng để phán định.

Cho nên không thể tồn tại biện pháp nào giấu diếm qua nó.

Đương nhiên, Vương Triệt cũng không có ý định giấu diếm.

Bởi vì tu vi hồn lực chỉ là cơ sở của hồn sủng, không cách nào đại biểu cho thực lực của hồn sủng.

Tuy nhiên, cho dù chỉ là cơ sở, nhưng năm mươi năm tu vi hồn lực tại giai đoạn nhập học này, cũng đã đầy đủ để cho tất cả học sinh ở đây cảm thấy khϊếp sợ!

Đặc biệt đây lại là tu vi hồn lực của một con Lục Mao Trùng.

Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào khu vực trung tâm của sân vận động.

Lúc trước, con Chi Vân Xà của Lâm Hi lấy bốn mươi năm tu vi hồn lực, thì cũng đã đủ để mọi người cảm thấy kinh hãi.

Nhưng bây giờ thật không ai nghĩ đến, họ còn có thể nhìn thấy hồn sủng năm mươi năm tu vi hồn lực.

Mới nhập học mà đã có thể bồi dưỡng hồn sủng đến tu vi này sao?

Giờ phút này, bầu không khí không giống như Lâm Hi trước đó, không hề bạo phát ra từng trận kinh hô như sóng biển dâng trào.



Mà ngược lại nó bỗng trở nên an tĩnh đến dị thường.

Nội tâm tất cả mọi người đều bị chấn kinh, bị dọa sợ đến tình trạng không nói nên lời.

Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng một chút.

Lục Mao Trùng đi xuống từ dụng cụ kiểm tra.

Bởi vì nó vẫn còn là con nít, cho nên nó không thể hiểu được bầu không khí lúc này.

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng bỗng nhiên hướng về phía Vương Triệt kêu một tiếng.

Vương Triệt nhìn xem chung quanh, anh phát hiện, vậy mà đã có mấy con Lục Mao Trùng đang đưa ánh mắt nhìn vào đứa bé này.

Vương Triệt thầm nghĩ: "Học sinh lựa chọn trứng hồn sủng miễn phí và nở ra Lục Mao Trùng cũng không chỉ có một mình ta. Đều là những người “may mắn” a. . ."

Bởi vì ánh mắt của hồn sủng đồng loại tập trung vào người, khiến cho Lục Mao Trùng cảm thấy có chút không quen.

Do nó còn chưa thể nghiệm qua tình thế này.

Thậm chí, ngoại trừ ánh mắt của hồn sủng đồng loại, mà còn có rất nhiều ánh mắt của các hồn sủng khác, lúc này cũng đang tập trung ở trên thân Lục Mao Trùng.

Vào giờ phút này, Lục Mao Trùng phảng phất như là một con hồn sủng nổi bật nhất thế gian.

Nhưng mà, đứa bé này có chút không hiểu đối với sự hội tụ ánh mắt kia.

Cho nên nó hướng về phía Khế Hồn sư của mình kêu một tiếng, để hỏi ra sự nghi vấn trong lòng.

Vương Triệt giải thích: "Đồng loại của mi cảm thấy mi rất bình thường. Vì vậy mi cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa. Còn những hồn sủng khác đều đang dùng ánh mắt khıêυ khí©h để nhìn mi."

Lục Mao Trùng: "(0o0)?"

Nó tựa như có chút nghi hoặc, cảm giác thấy chuyện này hình như không giống với lời nói của Vương Triệt.

Vương Triệt vừa mang theo Lục Mao Trùng đi xuống và vừa nói: "Mi không tin ta sao? Nếu như mi không tin, vậy mi liền dùng ánh mắt nhìn sang bọn chúng xem, ta chắc chắn bọn chúng sẽ không nhìn ngươi đâu. Bởi vì bọn chúng sẽ không để một con Lục Mao Trùng như mi ở trong mắt."



Lục Mao Trùng nghe theo lời Vương Triệt, nó lập tức nhìn về phía những con hồn sủng kia.

Quả nhiên, tại phía dưới ánh mắt của nó, tất cả hồn sủng đều di chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Áp lực từ hồn sủng năm mươi năm tu vi hồn lực, quả thật đủ để đám hồn sủng ở đây không dám nhìn thẳng.

Nhất là đứa bé này, bởi vì việc tự mình rèn luyện, tăng thêm Vương Triệt dốc lòng bồi dưỡng, cho nên trên thân nó đã nuôi dưỡng ra một chút xíu khí thế.

Tất nhiên, ngay cả nó cũng không phát hiện ra được.

"Ti ngô!"

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lục Mao Trùng lập tức được khơi dậy một luồng động lực.

Trong lòng nó cảm thấy chính mình còn cần phải cố gắng hơn nữa.

Cũng vì con Lục Mao Trùng trong cố sự kia đã lợi hại như vậy, do đó nó không thể bị thụt lại được.

Vương Triệt gật đầu, nói: "Rất tốt, chính là như vậy! Mi hãy bảo trì tinh thần này, chờ thêm mấy ngày nữa mi tham gia Khải Minh cúp, thì bọn chúng đều không phải là đối thủ của mi."

Nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến việc, khi đứa bé này lại lớn thêm một chút, linh trí đạt tới trẻ em mười hai mười ba tuổi, vậy anh liền không dễ dàng dụ khị nó.

Tuy nhiên, nếu nó lớn thêm một chút nữa, khi đó tính cách của nó đều đã thành hình, nên khi nó càng hiểu chuyện thì anh cũng không cần dụ khị nó nữa.

Vương Triệt trở về lớp học.

Nhưng cuộc kiểm tra vẫn còn đang tiếp tục.

"Năm mươi năm tu vi hồn lực, Vương Triệt, anh thật quá mạnh. . ."

"Ban đầu tôi còn cho là hồn sủng của tôi đã đủ trang bức rồi. . . nhưng tôi thật không nghĩ tới, vẫn là idol Triệt Ca mới là người lợi hại nhất. . ."

"Vả lại, con Lục Mao Trùng của anh vẫn chưa tiến hóa. . . Lúc ấy trong nhóm chat, anh chỉ đơn giản viết ra mấy chữ, khi đó tôi liền biết anh rất không đơn giản."

"Triệt Ca, anh có thể bồi dưỡng một con Lục Mao Trùng đến năm mươi năm tu vi hồn lực trong hai tuần ngắn ngủi như vậy. . . Nói thực đi, anh có bật hack hay không đó?"

"Triệt Ca hiện tại vẫn là Triệt Ca trước kia phải không. . ."