Hứa Hải Phong cười nhạo một tiếng, nói: "Đây không phải là thanh niên Bộ Nham sao? Hôm qua tên này ở trong nhóm chat đã nói rằng hồn sủng của anh ta còn chưa học bài học vỡ lòng, tôi đoán chừng hồn sủng của anh ta nhiều nhất chỉ có ba đến năm năm tu vi hồn lực."
Nhưng Hứa Hải Phong vừa dứt lời, dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia bỗng nhiên sáng lên hai ô vuông ánh sáng điện tử.
Hứa Hải Phong lập tức trợn tròn mắt, la lên: "Ngọa tào! Hai ô vuông cơ á? Tận hai mươi năm tu vi hồn lực! Tên này đã nói láo khi ở trong nhóm chat rồi!"
Hứa Hải Phong còn nhớ rất rõ câu chat kia của Bộ Nham:
"Hồn sủng học bài học vỡ lòng thật là khó, con Ếch Ngốc Nghếch của em đã nở ra hai tuần rồi, nhưng mỗi ngày nó cũng chỉ biết ngẩn người thôi à. . ."
Hứa Hải Phong: ". . ."
Lúc này, đám học sinh bốn phía ngay lập tức phát ra từng đợt kinh hô.
Bộ Nham mang theo con Ếch Ngốc Nghếch của mình đi xuống đài kiểm tra.
Rất nhanh sau đó, lại một vị bạn học cùng lớp khác đi lên đài kiểm tra.
Hứa Hải Phong đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Là thanh niên Đồng Lượng kia! Sở hữu con hồn sủng Vỗ Vỗ Bông! Tôi không tin thanh niên này cũng đang nói láo. Con Vỗ Vỗ Bông kia rất không nghe lời nên càng khó bồi dưỡng, tôi đoán chừng nhiều nhất chỉ là hai đến ba năm tu vi hồn lực."
Nhưng anh ta vừa mới dứt lời thì…
Bộ dụng cụ kiểm tra tu vi hồn lực kia lại sáng lên hai ô vuông ánh sáng điện tử.
Hứa Hải Phong lại ngây ngẩn cả người rồi la lên: "Nắm thảo! Bọn này từng kẻ đều đang nói láo a!"
Vương Triệt chỉ cười cười.
Một lát sau, từng vị đồng học đi lên rồi lại đi xuống đài kiểm tra.
Lúc ở trong nhóm chat, mỗi một vị bạn học đều nói hồn sủng của mình ngay cả bài học vỡ lòng cũng chưa học qua. Nhưng bây giờ hồn sủng của bọn họ đều có tu vi hồn lực cao đến quá đáng!
Trên cơ bản đều đạt đến hai mươi năm tu vi hồn lực.
Chỉ có một bộ phận nhỏ nằm tại tiêu chuẩn mười năm tu vi hồn lực, bởi vì hồn sủng của họ còn chưa có học xong bài học vỡ lòng.
Hứa Hải Phong biểu lộ bộ dạng "Thằng hề đúng là chính mình’.
Vương Triệt cực kỳ hiểu rõ tâm tình lúc này của Hứa Hải Phong.
Chuyện này cùng loại với sau khi thi xong, anh ta hỏi người khác thi thế nào thì cả đám đều nói mình thi không được, muốn đạt tiêu chuẩn cũng rất khó khăn.
Khi đó trong lòng anh ta lập tức cảm thấy yên ổn, nói không chừng mình còn có thể trang bức với bọn họ.
Nhưng kết quả sau khi phát xuống bài thi, anh ta chỉ đạt điểm tiêu chuẩn, còn những người khác toàn là điểm cao chót vót.
Hứa Hải Phong buồn rầu mà cứ liên tục đi tới đi lui.
Con Bách Hoa Thú của Hứa Hải Phong tựa như đã phát giác ra cảm xúc sa sút của anh ta, nó kêu lên hô hô rồi đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh ta.
Thấy vậy, trong lòng Hứa Hải Phong lập tức an ổn không ít, nói: "Vẫn là con gái thương cha nhất."
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi lên đài.
Cô gái này phảng phất như có khí tràng, dường như toàn bộ ánh mắt trên sân vận động đều tập trung vào cô ấy.
Hứa Hải Phong nhỏ giọng hỏi Vương Triệt: "Lâm Hi ra sân rồi kìa! Tôi hỏi anh nha lão Vương, anh nói xem con Chi Vân Xà kia của cô ấy, có thể đạt tới bốn mươi năm tu vi hồn lực không? Dù sao tôi cũng nhìn không ra a."
Chi Vân Xà có thân thể tăng trưởng rất chậm.
Vì loại hồn sủng cực hiếm này trời sinh đã có được thân thể rất cường đại.
Cho nên để nó trưởng thành thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
So với lần thứ nhất Vương Triệt gặp con Chi Vân Xà này, để nhìn ra nó hiện tại đã có bao nhiêu biến hóa, thì anh hoàn toàn không cách nào phán đoán ra được từ phương diện hình thể của nó.
Vương Triệt nhẹ gật đầu nói: "Anh cảm thấy cô ấy sẽ nói láo sao?"
Hứa Hải Phong: "Chắc là sẽ không."
Vương Triệt: "Vậy được rồi."
Sự thật đúng là như thế.
Khi bốn ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, trong giây lát, toàn bộ sân vận động ngay lập tức bộc phát ra một trận kinh hô như sóng biển dâng trào.
Bên trong vô số ánh mắt đang tràn ngập sự kinh ngạc, sự ái mộ, sự rung động, vân vân. . .
Hứa Hải Phong cảm thán một tiếng: "Cô ấy quá mạnh, cũng không biết là ai mới có thể hàng phục được cô ấy đây?"
Lâm Hi đi xuống đài kiểm tra, tại bước cuối cùng, cô liếc nhìn Vương Triệt một chút, ánh mắt mang vẻ bình tĩnh và cũng không nói lời nào.
Ngay sau đó, lại có mấy vị bạn học tiến lên.
Hứa Hải Phong nhìn Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt một chút nói:
"Lão Vương, tới phiên anh rồi đó! Lấy kiến thức của tôi đến xem, con Lục Mao Trùng này của anh hẳn là đã đạt đến hai ba mươi năm tu vi hồn lực đúng không? Một con Lục Mao Trùng mà có thể được bồi dưỡng đến bậc này, anh thật đúng là không đơn giản. Vả lại nó còn chưa chịu tiến hóa, tôi thật sự không biết anh sẽ náo ra loại tình huống gì đây."
Vương Triệt chỉ cười cười.
Không phải mỗi người đều giống như Vương Triệt.
Đối với chi tiết của các loại hồn sủng, anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Có vị bạn học hiểu khá rõ đối với Lục Mao Trùng, nhỏ giọng nói: "Tôi nhìn thấy, chỉ sợ con Lục Mao Trùng của Vương Triệt đã đạt đến bốn mươi lăm năm tu vi hồn lực rồi. Một con Lục Mao Trùng lớn như thế thật không đơn giản, quá khó lường."
Vương Triệt đi ra ngoài.
Anh phát hiện, bầu không khí này so với lúc Lâm Hi đi ra ngoài còn muốn yên tĩnh hơn.
Quả thực, đại bộ phận học sinh đến đây kiểm tra, ngoại trừ các bạn học trong lớp ra bên ngoài, thì không có bao nhiêu học sinh ngoài lớp có thể quen nhau.
Nhưng lại có mấy vị học sinh rất đặc biệt, đừng nói là đối với các học sinh lớp mười hai, mà coi như là lớp mười và lớp mười một, thì họ đều là đại danh đỉnh đỉnh.
Lâm Hi cũng là một trong số những học sinh rất đặc biệt đó.
Và Vương Triệt cũng vậy.
Đương nhiên, bầu không khí yên tĩnh như thế này, cũng là do không ít học sinh đã biết được hồn sủng của Vương Triệt là Lục Mao Trùng.
Cho nên tự nhiên họ đều muốn xem tình huống cụ thể của anh sẽ như thế nào.
"Vương Triệt, dù cho hồn sủng của anh có là Lục Mao Trùng, thì anh cũng là nam thần trong lòng em!"
Cũng không biết là bạn học nữ nào, bỗng nhiên lấy dũng khí hô to một câu rung động lòng người như vậy.
". . ."