Chương 42: Ký Ức Sống Lại

Sau trận chiến mở màn cùng với Viên Tiểu Nhạc, đã để cho Vương Triệt nhận ra được, nếu đứa bé này chỉ dựa vào Thú Nguyên Công và hai đại Hồn kỹ kia, thì vẫn còn xa xa không đủ.

Phải biết, Vương Triệt vào kiếp trước, mỗi đến một cái cảnh giới, nếu anh không có mấy chục tấm át chủ bài, thì anh đều không dám đi ra ngoài lịch luyện.

Cho nên anh bắt buộc đứa nhỏ này phải nắm giữ một số lá bài tẩy thì mới được!

"Ti ngô!"

Lục Mao Trùng hưng phấn kêu lên, biểu thị nó muốn học loại lực lượng tên là Hồn Trang Sắc Bá Khí kia.

Nó đang vô cùng có động lực.

Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mi hãy hồi tưởng về trận chiến đấu trước đó thật tốt một chút. Ngày mai, sau khi khai giảng, mấy ngày sắp tới ta sẽ chậm rãi dạy nó cho ngươi."

Cứ như vậy cho đến ngày khai giảng hôm sau. . .

Sáng sớm ngày khai giảng.

Cha Vương Triệt dặn dò:

"Con trai, hôm nay đã là ngày khai giảng, con đừng quên chuyện trước đó cha đã nói với con nhé. Đừng tìm đến người ta để ganh đua so sánh hồn sủng, chỉ cần bồi dưỡng hồn sủng của mình là được rồi. Mà con cũng đừng hâm mộ những con hồn sủng hiếm có kia."

"Nếu như đứa bé này có biểu hiện quá kém, thì con cũng đừng thất vọng."

"Nói đến đứa bé này, mới có nửa tháng mà đã lớn đến như vậy, Lục Mao Trùng thật là dễ nuôi a."

Cha Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng phía sau Vương Triệt mà cảm khái không thôi.

Cha mẹ Vương Triệt cũng không hiểu nhiều đối với hồn sủng, những kiến thức mà họ học qua năm xưa, đã trả lại gần hết cho giáo viên từ lâu rồi.

Chẳng qua là họ cảm thấy, dáng dấp của Lục Mao Trùng lớn hơi nhanh một chút, nhưng cũng không phải là quá nhanh.

Dù sao nó cũng chỉ là trùng mà thôi.

“Vâng!”

Vương Triệt gật đầu, rồi nói với Lục Mao Trùng: “Đi học thôi, nếu như mi gặp phải đám hồn sủng khác, mi phải tỏ ra hiền lành một chút đấy. Buổi kiểm tra khi nhập học thì mi cũng đừng so đo cùng bọn chúng."



"Biết chưa?"

"Ti ngô!" Lục Mao Trùng ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Vương Triệt dùng chiếc bánh mì che miệng cha Vương Triệt lại, rồi bà hừ một tiếng nói: "Ông nói nhiều quá nha. Tôi đã hỏi con của chị Lý, con của một vị đồng nghiệp của tôi, cậu bé ấy cũng đang học lớp mười hai học kỳ sau. Cậu ấy nói là Lục Mao Trùng không có khả năng lớn nhanh như thế, tôi nhìn thấy con Lục Mao Trùng của con trai chúng ta, cũng không phải là một con Lục Mao Trùng bình thường đâu."

"Lại thêm con của chúng ta bồi dưỡng nó rất tốt, ông nhìn xem, dáng vẻ của nó rất hổ hổ sinh uy a. Trên trán đã mọc ra chữ Vua, so với lão hổ còn muốn khí thế hơn! Không hề kém so với những con hồn sủng hiếm có kia nha!"

Cha Vương Triệt nói: "Mẹ nó à, trên trán xăm cái chữ Vua, nhưng cũng không nhất định là lão hổ a, cũng có thể là Vương bát đản mà. . ."

"Hôm nay tôi phải tẫn ông một trận, để cho tôi giãn xương giãn cốt một chút mới được!"

"Ài . . . chờ một chút, là lão hổ, tuyệt đối là lão hổ!"

Bốp bốp bốp. . .

Một trận bạo hưởng vang lên.

Vương Triệt liếc nhìn, hai vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm, thế mà còn có thể cãi nhau như vậy.

Anh mang theo Lục Mao Trùng đi ra cửa, nhìn xem bầu trời xanh thẳm bên ngoài, cảm giác tâm tình cũng không tệ lắm.

"Đi thôi, đến trường đại học tại thành Thiên Tâm nào."

Tại một trong ba trường đại học lớn nhất thành Thiên Tâm.

Ngày khai giảng, học sinh đi tới đi lui, lít nha lít nhít như ong vỡ tổ.

Trong đó, đám học sinh dưới lớp mười hai đều lấy ánh mắt vô cùng hâm mộ và khát vọng, để nhìn xem các học sinh lớp mười hai.

Chúng nhìn về những hồn sủng bên cạnh bọn họ, từng con hồn sủng có thể là cực kỳ đẹp trai, hoặc là rất đáng yêu, hoặc là vô cùng xinh đẹp.

Khế Hồn sư còn chưa thức tỉnh Võ Hồn, nên hồn sủng chỉ có thể đi theo bên cạnh Khế Hồn sư.

Nếu như Khế Hồn sư đã thức tỉnh Võ Hồn, thì hồn sủng sẽ ngưng tụ ra Hồn Hoàn cho Khế Hồn sư. Bởi vì sinh mệnh hồn ước, nên nội bộ Hồn Hoàn liền sẽ hình thành một không gian hồn vực rất đặc biệt.

Đến lúc đó, hồn sủng liền có thể tiến vào bên trong không gian hồn vực của Hồn Hoàn để nghỉ ngơi và tu luyện.

Hồn sủng sẽ không cần thường xuyên đi theo bên người Khế Hồn sư, nên sẽ không chiếm dụng thêm chỗ.



Thường chỉ có học sinh lớp mười hai học kỳ sau, mới có thể nhìn thấy nhiều hồn sủng đang nhao nhao đi theo bên cạnh chủ nhân của nó trong trường đại học như vậy.

Vương Triệt đứng trước mặt ngôi trường đại học trang nghiêm, rộng lớn này.

Trong chốc lát, anh có cảm giác rất vi diệu, hoang đường.

Đây là loại cảm giác khi anh vừa mới bước vào con đường tu tiên, khi anh nhìn thấy sơn môn của Tiên Tông.

Vương Triệt lắc đầu cười cười, chấn định lại tinh thần và thầm nghĩ:

"Khụ khụ, mặc dù ta đã sống rất lâu, nhưng tâm tình của ta vẫn còn rất trẻ."

Mang theo Lục Mao Trùng sau lưng, Vương Triệt đi vào trường đại học.

Ở đây có rất nhiều hồn sủng, luận hình thể mà nói, chúng còn muốn khổng lồ hơn so với Lục Mao Trùng.

Ví dụ như, loại hồn sủng Cổ Thụ Linh Sĩ có kích cỡ cao hơn phân nửa thân người.

Luận đáng yêu, có hồn sủng dạng mèo còn muốn đáng yêu hơn so với Lục Mao Trùng. Toàn thân đen nhánh, mắt sáng như ánh trăng, kích thước tầm một ấm trà.

Luận cường đại hơn Lục Mao Trùng thì lại càng nhiều vô số kể.

Số lượng học sinh lớp mười hai trong trường đại học cũng không nhiều, ước chừng có hơn ba trăm sáu mươi người.

Trên cơ bản, bên cạnh mỗi người đều có một con hồn sủng.

Lục Mao Trùng ở trong này thực sự không đáng chú ý.

Lộ ra thường thường không có gì lạ.

"Vương Triệt! Á, tại sao con Lục Mao Trùng của anh lại có chút lớn như vây?" Giọng nói của Hứa Hải Phong vang lên từ phía sau lưng Vương Triệt.

Anh ta đang ôm một con hồn sủng giống như chiếc bánh bao, đang rất hưng phấn mà chạy tới.

Vừa chạy tới gần, anh ta mới phát hiện ra, Lục Mao Trùng đi theo phía sau Vương Triệt trông giống như một con chó nhỏ vậy.

Điều này khiến cho Hứa Hải Phong lập tức cảm thấy kinh hãi.