Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 40: Con Lục Mao Trùng Kì Lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiềm chất chủng tộc chênh lệch là không cách nào đền bù, chỉ có thể dựa vào việc rèn luyện sau này mà thôi.

Trong đầu Vương Triệt suy tư hồi lâu, đại khái anh đã có một chút hướng đi nào đó.

Sau khi Viên Tiểu Nhạc đưa tiễn Vương Triệt, anh ta trở lại câu lạc bộ, tâm tình vô cùng kích động và hưng phấn.

"Viên thiếu gia, vị bạn học này của anh có chút mạnh a!"

"Nào chỉ là mạnh? Lục Mao Trùng mạnh như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp đó."

"Chỉ có năm mươi năm tu vi hồn lực, mà các mặt như lực tấn công và lực phòng ngự đều quá khoa trương."

"Mấu chốt nhất là quá trình chiến đấu, vừa rồi tôi có một loại cảm giác nói không nên lời. . ."

. . .

Một đám huấn luyện viên nhao nhao đi lên phía trước, giật mình cảm thán không thôi.

Viên Tiểu Nhạc cười ha ha nói: "Đương nhiên là mạnh rồi. Triệt Ca chính là một trong những học bá tại thành Thiên Tâm chúng tôi mà, đến một con Lục Mao Trùng mà anh ta đều có thể bồi dưỡng được! Nhưng tiếc là, lần sau anh ta sẽ đánh không lại tôi đâu!"

Sau đó, Viên Tiểu Nhạc nhìn về phía Khố Tạp Thú với vẻ mặt rất kích động, nói: "Chờ đến khi Khố Tạp Thú lĩnh ngộ ra Tật Phong Thiểm, thì dù cho con Lục Mao Trùng kia có mạnh hơn nữa, nhưng nó cũng không phải là đối thủ của Khố Tạp Thú."

Các vị huấn luyện viên đều cười tươi, nhao nhao gật đầu.

Bởi vì, uy lực của Hồn kỹ thật sự quá mạnh.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh chậm rãi truyền đến:

"Coi như Khố Tạp Thú của con vừa rồi đã lĩnh ngộ ra Tật Phong Thiểm, nhưng cũng chưa chắc có thể là đối thủ của anh ta đâu."



Khi Viên Tiểu Nhạc nghe được âm thanh này, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi.

Thần sắc Viên Tiểu Nhạc có chút khẩn trương, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên từ phía xa đi tới cùng với một vị lão giả: "Cha! Giáo sư Ngạn? Sao ngài cũng tới đây?"

Giáo sư Ngạn cười nói: "Thế nào, tôi không thể tới đây được sao? Trứng hồn sủng Khố Tạp Thú này, lúc trước đều là do tôi tự mình giao đến tay em. Cho nên hiện tại, tôi tự nhiên muốn đến xem em bồi dưỡng nó như thế nào."

Viên Tiểu Nhạc có chút khẩn trương hỏi: "Trận chiến vừa rồi, hai người đều thấy hết rồi sao?"

Đại khái là anh ta cảm thấy có chút mất mặt, bởi vì mình đã bị đánh bại bởi một con Lục Mao Trùng.

Viên Tiểu Nhạc cúi đầu né tránh.

Giáo sư Ngạn an ủi, nói: "Cậu nhóc này! Thật ra, trận chiến đấu vừa rồi em biểu hiện rất tốt. Chỉ là do đối thủ của em quá mạnh mà thôi."

". . ."

Viên Tiểu Nhạc xấu hổ cười một tiếng.

Tuy anh ta cảm thấy Vương Triệt rất mạnh, nhưng cũng không có mạnh đến mức không hợp thói thường.

Người đàn ông trung niên kia tên là Viên Chấn, cũng chính là cha của Viên Tiểu Nhạc, ông ta chậm rãi nói: "Nhìn con mang bộ dáng này, khả năng vẫn còn không phục. Nhưng thật sự, ngay cả cha cũng đều không thể nhìn ra, nên cũng không trách con được."

Viên Tiểu Nhạc hiếu kỳ hỏi: "Cha không nhìn ra thứ gì?"

Viên Chấn nói: "Con còn chưa phải là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, nên sẽ không cảm giác được hồn lực ba động nhỏ yếu trong trận chiến. Nhưng dù là Khế Hồn sư chuyên nghiệp, thì cũng chưa chắc đã có thể cảm nhận ra. Vừa rồi, con Lục Mao Trùng của vị bạn học kia, tại bên trong quá trình chiến đấu, nó lại không hề tạo ra bất kỳ hồn lực ba động nào."

Khi Viên Tiểu Nhạc vừa nghe thấy lời này, anh ta không cảm thấy đang xảy ra vấn đề gì.

Nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại, anh ta dần dần nghĩ tới điều gì.

"Ngọa tào! Chẳng lẽ con Lục Mao Trùng kia chỉ sử dụng tố chất thân thể thuần túy để chiến đấu thôi sao?" Một vị huấn luyện viên là Khế Hồn sư chuyên nghiệp bỗng nhiên kinh hô một tiếng.



Lời này đã khiến cho Viên Tiểu Nhạc lập tức ngây người.

Vương Triệt chỉ để Lục Mao Trùng dùng tố chất thân thể thuần túy đi chiến đấu ư?

Vậy mà đã phát huy ra lực tấn công và lực phòng ngự cường đại như thế!

Viên Chấn tiếp tục nói: "Con Lục Mao Trùng kia có thể còn cường đại hơn so với tưởng tượng của con. Mặc dù Lục Mao Trùng chỉ có thể lĩnh ngộ ra loại Hồn kỹ phóng tơ cực kỳ gân gà, nhưng nếu như nó có được tố chất thân thể vô cùng cường đại, thì nó sẽ có thể lấy lực phá vạn pháp. Vả lại, nếu nó kết hợp thêm tu vi hồn lực, vậy coi như con Khố Tạp Thú của con đã lĩnh ngộ ra Hồn kỹ, thì cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được anh ta."

"Con hiểu không?"

Viên Tiểu Nhạc trầm mặc một lát, rồi sau đó nhẹ gật đầu một cách trịnh trọng.

Nhưng Viên Tiểu Nhạc vẫn muốn hỏi cho rõ: "Giáo sư Ngạn, tiềm chất chủng tộc của Lục Mao Trùng thấp như vậy. . . nhưng tại sao tố chất thân thể của nó lại có thể mạnh mẽ đến thế?"

Giáo sư Ngạn chỉ cười cười mà không trực tiếp trả lời.

Ông ta thầm nghĩ: Em hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Hiện tại tôi cũng rất tò mò a!

Giáo sư Ngạn ho khan vài tiếng, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời Viên Tiểu Nhạc: "Tiềm chất chủng tộc chỉ có thể quyết định giới hạn của hồn sủng. Nhưng việc bồi dưỡng hồn sủng lại đi cùng một nhịp thở với Khế Hồn sư. Mặc dù Lục Mao Trùng rất yếu, và tiềm chất chủng tộc của nó rất thấp, nhưng nó lại có được tính dẻo dai nhất định."

"Sau này, nếu như nó được huấn luyện một cách thoả đáng, thì nó cũng sẽ có được chiến lực vô cùng mạnh mẽ."

Nói thì nói như thế, nhưng sau khi nói xong, chính bản thân Giáo sư Ngạn cũng cảm thấy lời nói của ông ta không đáng tin cậy.

Bởi vì ông ta đã nghiên cứu hồn sủng rất nhiều năm rồi, cho nên con Lục Mao Trùng kì lạ như thế, thì ông ta thật sự mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Nhưng bây giờ ông ta cũng không thể nói là mình hoàn toàn không biết.

Vì dù sao ông ta cũng là một vị giáo sư, cũng cần giữ chút mặt mũi a.
« Chương TrướcChương Tiếp »