Chương 29: Tìm Dược Liệu Để Luyện Đan

Yêu thú có ‘yêu thuật pháp quyết’, tu tiên giả có ‘thuật pháp ngọc giản’.

Hai thứ này đều thông qua điều động linh lực hoặc là yêu lực trong cơ thể, để tiến hành phương pháp vận chuyển đặc thù, rồi phóng xuất ra chiêu thức cường đại.

Vương Triệt lắc đầu nói: "Chỉ sợ là không được, vì dù ta có sáng chế ra ‘yêu thuật pháp quyết’, nhưng hồn sủng cũng cần có sự ngộ tính tương đối cao."

Thú Nguyên Công chỉ cần học được tư thế của thân thể, như vậy là đủ rồi.

Nhưng ‘yêu thuật pháp quyết’ lại cần phải đi lĩnh ngộ, rất nhiều chỗ đều cần có ngộ tính cao.

Nếu cho đứa bé này học, thì thực sự có chút đốt cháy giai đoạn.

Vương Triệt suy tư nói: "Nếu như vậy cũng không được, thì ta cũng chỉ có thể thử dùng một loại phương thức khác. Và nếu có thể thực hiện thành công, tương đối mà nói sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Một loại phương thức khác, chính là dựa vào đan dược để tăng cấp.

Vương Triệt ở kiếp trước đã bồi dưỡng qua một con Thanh Điểu, và ban đầu nó cũng rất nhỏ yếu.

Nhưng về sau, khi Vương Triệt không ngừng chăm chỉ cho nó cho ăn một chút đan dược thuộc tính Hỏa, mặc dù nó vẫn chỉ là một con Thanh Điểu, tuy nhiên thân thể nó lại phát sinh thuế biến mà trở nên vô cùng cường đại.

Nó có thể thi triển ra pháp thuật hệ Hỏa đủ để hủy thiên diệt địa.

Nó chỉ tùy tiện phun ra một ngụm hỏa diễm, nhưng đều có thể thiêu đốt cả mười vạn dặm đại sơn.

Rồi sau này, anh cho nó ăn một gốc cây thiên tài địa bảo và uống mấy giọt Phượng Hoàng tinh huyết, thế là nó liền dục hỏa trùng sinh, trở thành Yêu Vương Thần thú.

Tuy thế giới này không có đan dược, nhưng lại có đủ loại dược vật.

Chúng rất hữu dụng để chữa trị cho hồn sủng.

Ngoài ra nó còn có thể tăng lên tu vi hồn lực và tốc độ tu luyện của hồn sủng.

Nhưng giá cả đều khá đắt.

Về vấn đề luyện đan, đối với Vương Triệt hiện tại mà nói sẽ tương đối khó khăn.



Bởi vì anh không có hồn lực, ngay cả linh hỏa cơ bản anh cũng đều không có, vậy anh sẽ không thể thi triển ra thủ pháp luyện đan.

Tuy nhiên, chuyện này không có nghĩa là Vương Triệt không có cách nào luyện chế ra đan dược.

Đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên có sinh mệnh kéo dài, cho nên trên cơ bản mọi thứ anh đều tinh thông.

Vương Triệt đã sớm thẩm tra qua, tất cả dược liệu của Tu Tiên Giới đều không xuất hiện tại thế giới này.

Văn minh khác biệt, nên sản phẩm mà thế giới diễn sinh ra cũng tự nhiên sẽ khác biệt.

Nhưng điều này vẫn không làm khó được Vương Triệt.

Về luyện đan, trên bản chất chính là cách tổ hợp dược liệu với nhau mà thôi.

Bởi vì bản thân dược liệu đã là sản phẩm do năng lượng thiên địa thai nghén mà thành, vì vậy dược liệu có cách tổ hợp khác nhau, sẽ sinh ra công dụng khác nhau. Cuối cùng nhờ linh hỏa rèn luyện mà hình thành năng lượng cường đại.

Tại văn minh khác biệt, sẽ có sự phát triển và cách xưng hô khác biệt.

Ví dụ như văn minh theo hướng khoa học kỹ thuật, sẽ gọi luyện đan là môn hóa học.

Còn tại văn minh ma huyễn, sẽ gọi luyện đan là luyện kim.

. . .

Đương nhiên, Vương Triệt sẽ không đi luyện chế các loại đan dược có tác dụng quá cường đại.

Bởi vì đan dược càng cường đại, thì yêu cầu đối với tu vi sẽ càng cao, mà vật liệu cần thiết cũng càng thêm hiếm có.

"Ta chỉ cần chế biến ra các loại đan dược có thể tăng cường cường độ của những sợi tơ này là được. Mà chuyện này cũng không quá khó khăn."

Vương Triệt liền bắt tay hành động.

Thức ăn của Lục Mao Trùng chỉ đơn giản là lá cây, cho nên anh đã phát triển từ hướng này.

Vương Triệt bỏ ra thời gian một ngày, để bắt đầu đi đến các siêu thị thức ăn lớn cho hồn sủng, nhằm tìm kiếm các loại lá cây thích hợp.

Cuối cùng, anh tìm được hơn ba mươi loại lá cây.



Và đại bộ phận lá cây anh tìm tới, đều là lá cây mọc ra từ Hồn thú hệ thực vật.

Ngay sau đó, vì để xác nhận công hiệu của những lá cây này, trước tiên Vương Triệt sẽ tự mình nếm thử.

Đương nhiên, lá cây nào mang theo độc tính thì anh trực tiếp loại trừ.

"Thiết Châm Diệp, là loại lá cây có độ cứng cao, không có tính bền dẻo, cảm giác gai lưỡi, dược tính liệt hỏa. . ."

"Thiên Tùng Diệp, là loại lá cây có độ cứng trung bình, tính bền dẻo tương đối, cảm giác ôn nhuận, dược tính ấm ấp. . ."

"Hoa Quả Diệp, là loại lá cây có độ cứng thấp, tính bền dẻo cực cao, cảm giác dai dai, dược tính mát mẻ. . ."

". . ."

Không có thần thức, cho nên Vương Triệt không thể cảm ứng ra dược tính của những lá cây này.

Anh chỉ có thể trực tiếp nếm thử từng mảnh rồi lại từng mảnh lá cây.

Tất nhiên, người bình thường khẳng định sẽ nếm không ra dược tính trong đó.

Nhưng đối Vương Triệt mà nói, vấn đề này rất đơn giản.

"Trên tiểu Lam Cầu kia, truyền thuyết kể lại rằng, thời cổ đại đã có một vị Thần Nông đi nếm thử bách thảo, mà ta hiện tại cũng xem như đang nếm thử bách thảo." Vương Triệt thầm nghĩ.

Trên thực tế, tại Tu Tiên Giới có rất nhiều thiên tài địa bảo không ai biết dược tính, ngay cả thần thức của tu tiên giả cũng đều không thể cảm ứng ra dược tính của chúng.

Mà cũng không có cổ tịch ghi chép lại, nên chỉ có thể dựa vào việc nếm thử trực tiếp để xác định dược tính.

Vương Triệt cũng đã sớm ‘ngựa chạy đường quen’ đối với chuyện này, mặc dù hiện tại anh chỉ nếm thử một ít lá cây.

"Cho dù chỉ là lá cây, nhưng chúng đều có một chút dược tính."

"Lá cây Hoa Sữa Bạch Sam kia cũng đã trải qua sự gia công đơn giản mới được hình thành, từ đó mới có thể trở thành thức ăn. Nếu không phải lá cây rớt xuống từ trên cây, thì hồn lực ẩn trong đó sẽ nhanh chóng biến mất."

Đem hơn ba mươi loại lá cây nếm thử xong, Vương Triệt lập tức bắt đầu tiến hành phân loại ra. Sau đó anh lựa chọn sử dụng nhiều loại lá cây mà anh cho rằng có thể sử dụng được.