Chương 21: Chỉ Có Anh Mới Thắng Được Tôi

Thiếu niên khôi ngô nhướng mày trừng mắt chị lễ tân một cái rồi la làng lên: "Đánh rắm! Tôi thấy cô lười hỏi thì có! Có phải cô nhìn thấy tên này đẹp trai, cho nên mới muốn nói thêm mấy câu với anh ta đúng không? Mà cô cảm thấy tôi đây xấu xí, vì vậy mới không thèm nhiều câu vài lời với tôi chứ gì?"

Chị lễ tân nghiêm túc nói: "Quý khách, tôi không cho phép quý khách chửi bậy ở đây. Xin quý khách tin tưởng tôi, vừa rồi tôi thật sự không nhìn ra quý khách là học sinh, có thể là do khí chất bên ngoài của quý khách quá thành thục."

Thiếu niên khôi ngô nghẹn họng đến đỏ mặt, đưa tay chỉ vào chị lễ tân, nhưng trong chốc lát anh ta không biết phải nói câu gì.

Sau đó thiếu niên khôi ngô lấy ra một tờ giấy chứng nhận học sinh, và không nhịn được mà nói ra: "Cô ít nói lời vô ích đi, mau tranh thủ thời gian làm ưu đãi cho tôi ngay!"

Chị lễ tân tiếp nhận tờ giấy chứng nhận học sinh, cô nhìn một chút rồi ho khan vài tiếng, sau đó lập tức thêm ưu đãi cho anh ta.

Vương Triệt chỉ cười cười, cũng không có nói gì.

Thiếu niên khôi ngô kia bỗng nhiên nhìn về phía Vương Triệt, hỏi: "Anh là Vương Triệt đúng không? Khó trách vì sao tôi lại cảm thấy khá quen mặt. Tôi liền nói, anh nhờ nhan trị này nên mới có thể thắng qua tôi một bậc, và cả trung tâm huấn luyện Thiên Tâm này cũng chỉ có anh làm được điều này."

Vương Triệt: ". . ."

Chị lễ tân vừa đi tới bên cạnh, nghe thiếu niên khôi ngô nói như thế thì liền choáng váng, kém chút nữa đã té ngửa.

Dáng dấp bình thường cũng coi như xong, vậy mà da mặt còn dày như thế sao?

"Anh là ai?" Vương Triệt nhìn thiếu niên khôi ngô hỏi.

Thiếu niên khôi ngô vui vẻ, cười nói: "Hắc hắc! Tôi là Viên Tiểu Nhạc học khóa 7, anh không biết tôi, nhưng tôi lại biết anh. Nghe nói trứng hồn sủng của anh đã nở ra một con Lục Mao Trùng phải không? Hai ngày qua, các nhóm trong trường học của chúng ta đều truyền tai nhau như vậy."

"Hử?!!" Vương Triệt nhìn chằm chằm vào thiếu niên khôi ngô.

Lúc này, trên mặt thiếu niên khôi ngô tràn đầy nụ cười xán lạn, anh ta đi tới và vỗ vỗ bả vai Vương Triệt nói: "Anh bạn, không có chuyện gì đâu, kiên cường lên một chút."

Vương Triệt gật đầu nói: "Tôi rất kiên cường."

Viên Tiểu Nhạc lại cười vài tiếng rồi nói: "Hôm nay anh đến đây để huấn luyện hồn sủng đúng không? Kỳ thật anh cũng không cần thiết phải làm chuyện này, vì anh không nên lãng phí tiền để huấn luyện loại hồn sủng Lục Mao Trùng này. Nuôi nấng bình thường là được rồi."



Vương Triệt thuận miệng nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi còn có chuyện phải làm."

Nói xong, Vương Triệt không tiếp tục nói chuyện với người bạn học cùng trường này nữa.

"Ài, thật đáng tiếc.” Viên Tiểu Nhạc thở dài, rồi quay người nói với chị lễ tân: “Đúng rồi, sau khi nhận ưu đãi, tôi tốn tổng cộng bao nhiêu tiền? Hôm nay tôi rất vui vẻ, tổng kết giúp tôi đi!"

Chị lễ tân nhìn anh ta một chút rồi nói thẳng: "Hai trăm."

Viên Tiểu Nhạc khẽ cau mày, hỏi: "Hai trăm? Tại trung tâm huấn luyện của các vị, đến phần thức ăn cơ bản nhất cũng đều có giá ít nhất là một ngàn. Vậy tại sao chỉ thu có hai trăm? Phần trăm ưu đãi lớn như thế sao?"

Chị lễ tân nói: "Vị soái ca kia đến đây để làm kiểm tra cho hồn sủng."

Viên Tiểu Nhạc lắc đầu nói: "Làm kiểm tra? Chỉ là con Lục Mao Trùng thì có cái gì tốt để kiểm tra chứ? Được rồi, tổng kết cho tôi đi. Đúng rồi, tôi cũng muốn kiểm tra."

Chị lễ tân tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Viên Tiểu Nhạc một chút rồi nói: "Quý khách á? Thật có lỗi, chúng tôi chỉ tiến hành kiểm tra cho hồn sủng mà thôi."

"Ngọa tào! Tôi nói là kiểm tra cho Khố Tạp Thú của tôi cơ mà!"

". . ."

——

Câu lạc bộ Thanh Mộc có hai tầng lầu rất lớn.

Nhưng hạn mức cao nhất của nơi này, là chỉ có thể huấn luyện và kiểm tra cho hồn sủng từ ngàn năm tu vi hồn lực trở xuống.

Nếu cao hơn sẽ không làm được.

Trên cơ bản, khách hàng chủ yếu ở đây đều là những người vừa trở thành Khế Hồn sư không lâu.



Số liệu sau quá trình kiểm tra cho hồn sủng ở đây có thể được công khai, và cũng có thể giữ bí mật.

Hoàn toàn do ý kiến của khách hàng.

Vương Triệt đến đây kiểm tra cho bé Lục Mao Trùng này, chủ yếu vẫn là muốn nhìn một chút xem, Thú Nguyên Công đã mang tới biến hóa lớn đến bao nhiêu cho nó.

"Trời ạ! Con Nham Cương Quái ấu sinh này có lực lượng thật mạnh a! Một quyền liền có thể nện ra năm trăm kí lô lực lượng! Nếu một quyền này đánh xuống, thì ngay cả chủ nhân của nó cũng phải lập tức vào bệnh viện cấp cứu ICU luôn!"

"Đây chính là hồn sủng hiếm có! Bên trong tiềm chất chủng tộc của Nham Cương Quái, thuộc tính cao nhất chính là sức mạnh. Ban đầu chúng có lực lượng cực kỳ bình thường, nhưng sau khi đạt đến hai mươi năm tu vi hồn lực, thì chúng liền có thể đánh ra lực lượng cao như vậy. Và việc bồi dưỡng nó cũng không phải là chuyện đơn giản."

"Khuyết điểm của Nham Cương Quái là tốc độ, các anh nhìn xem, sau khi kiểm tra, tốc độ của nó chỉ đạt một trăm mét trong 14 giây, so với người bình thường đều muốn chậm không ít."

"Nhưng thể chất của nó lại cực kỳ mạnh mẽ! Muốn khiến cho nó nhanh chóng mất đi năng lực chiến đấu, trừ phi là hồn sủng hệ tinh thần. Nham cương bên ngoài thân thể nó có thể ngăn cản phần lớn hồn lực công kích."

". . ."

Tại tầng một của phòng huấn luyện, phía trước nhất có một màn hình ti vi cỡ lớn.

Phía trên đang hiển hiện ra rất nhiều hình ảnh kiểm tra của các hồn sủng.

Vương Triệt liếc xem mấy cái, rồi cầm số hẹn và đứng xếp hàng phía trước phòng kiểm tra.

Việc kiểm tra số liệu thân thể cho hồn sủng tương đối đơn giản, cũng không có gì phức tạp, và tốc độ kiểm tra cũng rất nhanh.

Nhưng lại có được rất nhiều số liệu của hồn sủng.

Từ sức mạnh, thể chất, tốc độ, phòng ngự, vân vân… và còn có thể tiếp tục chia nhỏ ra nhiều phần khác nữa.

Ví dụ như khả năng khống chế hồn lực, tốc độ phản ứng, khả năng sử dụng hồn kỹ, vân vân…

Tuy nhiên, nếu thêm những bài kiểm tra nhỏ này sẽ rất phiền phức, tốn càng nhiều tiền, mà trước mắt cũng không cần thiết đối với bé Lục Mao Trùng.