Chương 14: Chỉ Biết Nhả Tơ

Vương Triệt lẳng lặng nhìn Lục Mao Trùng đang ăn lá.

Cảm nhận được ánh mắt của Vương Triệt, Lục Mao Trùng vừa gặm xong một mảnh lá cây, nhìn xem chỉ còn lại hai mảnh lá sữa sam, nó tựa như không hề suy nghĩ nhiều, mà liền gặm một mảnh lá cây, sau đó kéo đến trước mặt Vương Triệt.

Rồi nó kêu to hai tiếng ‘Chi Chi’.

Phảng phất như nó đang nói: anh cũng ăn với tôi đi.

Vương Triệt: "..."

Vương Triệt suy tư một chút, sau đó anh cầm lấy mảnh lá sữa sam kia, tiếp đó bỏ hết mảnh lá vào trong miệng.

Lục Mao Trùng: "⊙0⊙!"

Đại khái là nó đang cực kỳ kinh ngạc, bởi vì Vương Triệt chỉ ăn một miếng mà đã hết sạch mảnh lá.

Thế nhưng nó cần phải ăn cả một hồi lâu a.

Lục Mao Trùng quay đầu nhìn lại trong mâm, nó thấy chỉ còn lại một mảnh lá sữa sam, sau đó lại nhìn Vương Triệt một chút, rồi lại quay đầu nhìn mảnh lá sữa sam kia một chút, tiếp đó lại nhìn Vương Triệt một chút. . .

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, rốt cục nó quyết định bò tới chén lá, gặm lên mảnh lá sữa sam cuối cùng kia, rồi lại kéo đến trước mặt Vương Triệt.

Nhưng lần này, Vương Triệt không tiếp tục ăn.

Anh chỉ nhắm mắt lại để tinh tế cảm thụ.

Hương vị của lá sữa sam này quả thật không tệ.

Vị sữa rất đậm đà, bắt đầu ăn thì như là vị xoài pha thêm sữa bò.

Khi nhấm nháp cảm giác cực kỳ mềm mại.

Nhưng điều để Vương Triệt cảm thấy tương đối hứng thú chính là, cái lá sữa sam này lại có từng tia hồn lực.

Không nhiều, rất nhỏ bé.

Đáng tiếc là, sau khi Vương Triệt nhai nuốt mảnh lá sữa sam này, một tia hồn lực kia cũng không tiến vào bên trong cơ thể của anh, mà nó lại tán đi.

Vương Triệt không cách nào hấp thu hồn lực trong lá cây sữa sam.

Mặc dù anh có thể ăn nó, nhưng cũng chỉ như một món đồ ăn vặt bình thường mà thôi.

Còn đối với hồn sủng mà nói, tất nhiên là chúng có thể hấp thu hồn lực bên trong lá cây sữa sam.

"Mi ăn càng tốt, tuổi thọ của mi tự nhiên sẽ tăng trưởng càng nhanh." Vương Triệt nói với Lục Mao Trùng.



Bồi dưỡng hồn sủng cũng là một trong những môn học.

Bên trong đại học chuyên nghiệp thời bây giờ, liền có một bộ môn chuyên ngành nóng nhất chính là: Dục thú học.

Làm thế nào để nhanh chóng tăng lên tuổi thọ hạn mức của hồn sủng? Làm thế nào để bồi dưỡng ra hồn sủng thật cường đại và lợi hại?

Làm thế nào để hồn sủng học tập được chiêu thức kỹ năng mạnh mẽ? Làm thế nào để gia tăng độ thân mật giữa hồn sủng và khế hồn sư?

Vân vân…

Hiện tại người người đều đang nghiên cứu, thảo luận và thí nghiệm về những chủ đề này.

Phải biết, đối với Khế Hồn sư đã thức tỉnh Võ Hồn mà nói, việc bồi dưỡng hồn sủng sẽ rất quan trọng.

Bởi vì hồn sủng sẽ cung cấp Hồn Hoàn cho Khế Hồn sư, giúp cho Khế Hồn sư được tăng phúc toàn diện.

Mà thời hạn của Hồn Hoàn, lại có móc nối cùng với tuổi thọ của hồn sủng.

Cho nên, việc bồi dưỡng hồn sủng chính là một trong những đề tài nóng nhất hiện nay.

Vương Triệt nuốt xuống mảnh lá sữa sam kia, sau đó anh cầm lên mảnh lá sữa sam cuối cùng.

Lục Mao Trùng đưa mắt nhìn theo mảnh lá sữa sam đang di chuyển tới, đôi mắt nó sáng long lanh.

Vương Triệt cười cười, trước khi đưa vào miệng bé Lục Mao Trùng, anh liền đem mảnh lá sữa sam trùm lên người nó.

"Ti ngô~!”

Lục Mao Trùng gặm ngay phần trung tâm của mảnh lá, nó gặm thành một cái lỗ rồi thò đầu ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vương Triệt.

"Bé con, ngươi ăn đi."

"Ti ngô~!"

Vương Triệt một lần nữa đi vào phòng bếp để tìm một chút đồ ăn.

Trong phòng bếp đã có sẵn đồ ăn tươi mới và chút cơm thừa, Vương Triệt dự định sẽ nấu đơn giản một quả bắp ngô với cơm chiên trứng.

Người tu tiên tất nhiên sẽ không cần ăn.

Nhất là tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên.

Nhưng ăn mỹ thực cũng là một loại hưởng thụ, dù là tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên thì cũng cần hưởng thụ.



Vương Triệt từng nếm qua rất nhiều loại mỹ thực. Mà mỹ thực tại những văn minh khác nhau sẽ có hương vị riêng rất đặc trưng.

Nhưng từ góc độ của nhân loại để đánh giá, Vương Triệt cảm thấy văn hóa mỹ thực trên tiểu Lam Cầu thích hợp nhất với khẩu vị của anh.

Cho nên anh mới dừng chân tận mấy trăm năm tại tiểu Lam Cầu.

Vương Triệt vừa thao tác trong phòng bếp và vừa suy tư.

Biện pháp bồi dưỡng Lục Mao Trùng đã cực kỳ cố định.

Bởi vì bản thân nó trưởng thành rất nhanh.

Chỉ cần một mực cho Lục Mao Trùng ăn lá cây có phẩm chất cao, sau đó nuôi nó trong hoàn cảnh giống như rừng rậm là được.

Nhưng mấu chốt nhất chính là, cần phải huấn luyện cho Lục Mao Trùng có thể chủ động hấp thu hồn lực giữa thiên địa.

Như vậy tốc độ tăng trưởng của nó mới nhanh được, khoảng một tháng thì đã có thể bồi dưỡng Lục Mao Trùng đạt đến tiêu chuẩn mười năm tuổi.

Độ khó bồi dưỡng Lục Mao Trùng là khá thấp.

Tuy nhiên, với bất luận loại hồn sủng nào, độ khó bồi dưỡng đều dựa theo tuổi thọ của hồn sủng mà gia tăng.

Nhưng dù là Lục Mao Trùng mười năm tuổi, bởi vì tiềm chất chủng tộc thấp, cho nên từng cái phương diện của nó vẫn rất nhỏ yếu.

Lục Mao Trùng có lực phòng ngự thân thể, tốc độ di chuyển, cường độ công kích,. . . đều rất thấp. Mà trên cơ bản Lục Mao Trùng không hề có cường độ công kích.

Tất cả phương diện của nó đều rất cùi mía.

Chỗ chết người nhất chính là chiêu thức kỹ năng.

Chiêu thức kỹ năng của hồn thú trong thời cổ đại, chính là căn cứ vào tuổi thọ của hồn thú để lĩnh ngộ ra.

Hoặc là do truyền thừa huyết mạch và đặc tính chủng tộc mà trời sinh chúng liền có được.

Hiện tại, ngoại trừ hai loại tình huống này ra, chỉ có thể nhờ Khế Hồn sư căn cứ vào việc hiểu rõ hồn sủng của họ, để sau khi hồn sủng đạt tới độ tuổi nhất định, họ sẽ tiến hành những đợt huấn luyện đặc biệt cho hồn sủng, nhằm giúp hồn sủng nhanh chóng nắm giữ chiêu thức kỹ năng.

Thế nhưng chiêu thức kỹ năng mà Lục Mao Trùng có thể khống chế trước khi đạt tới trăm năm tuổi thọ, thì chỉ là việc nhả tơ mà thôi.

Không sai, chúng chỉ có thể nhả tơ.

Tuy vậy, sợi tơ mà Lục Mao Trùng phun ra lại có chất lượng rất không tệ.

Có không ít công ty trang phục hàng hiệu đã chọn lựa loại tơ của Lục Mao Trùng đầu tiên.

Thế nhưng, tác dụng của Lục Mao Trùng cũng chỉ dừng ở chỗ này. . .