Chương 13: Mục Tiêu Và Triển Vọng

"Võ Hồn. . ."

Vương Triệt nhắm mắt lại suy tư.

Anh bây giờ không thể tu tiên, không có thần thức, càng không cách nào trực tiếp quan sát thể nội.

Đối với loại lực lượng tiềm ẩn này, Vương Triệt cũng cảm ứng không ra.

Vương Triệt lẩm bẩm nói: "Sinh mệnh hồn ước chính là một loại quy tắc, là lực lượng mà cổ nhân trên thế giới này đã sáng tạo ra, nhằm cải biến quy tắc của thế giới này. Loại lực lượng này đã được ý chí của thiên đạo tán thành. Cổ nhân có thể sáng chế ra loại hồn ước này, chỉ sợ họ cũng là một vị tuyệt thế đại năng đã siêu việt thiên đạo của thế giới này."

Thu hồi suy nghĩ, Vương Triệt nhìn vào bé Lục Mao Trùng vẫn còn đang nằm ngủ nhả tơ kia mà nhỏ giọng nói:

"Như vậy, trước mắt ta cần phải cố gắng bồi dưỡng đứa bé này, làm sinh mệnh hồn ước gắn kết thật chặt, rồi sau đó mới tiến tới việc thức tỉnh Võ Hồn."

Sinh mệnh lực của Hồn thú cũng không thể trực tiếp tăng lên tư chất tiên thiên của nhân loại.

Mà cần thông qua sinh mệnh hồn ước để chuyển đổi, thì mới có thể tăng lên tư chất tiên thiên.

Nếu không ký kết sinh mệnh hồn ước với hồn sủng, vậy sinh mệnh lực của Hồn thú cũng không có tác dụng.

Cho nên, phải làm cho sinh mệnh hồn ước gắn kết thật chặt hai bên, khi đó sinh mệnh lực mà hồn sủng ban cho nhân loại mới có thể đạt đến mức chuyển đổi tối đa.

Lúc đó, tư chất tiên thiên của nhân loại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Nhất là trước khi nhân loại thức tỉnh Võ Hồn, nếu làm sinh mệnh hồn ước gắn kết thật chặt, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là tăng lên tuổi thọ của hồn sủng.

Trừ cái đó ra, làm bạn chơi đùa, cho ăn giao lưu, huấn luyện chiến đấu, vân vân… cũng ảnh hưởng đến độ gắn kết sâu hay cạn của sinh mệnh hồn ước.

Sau khi Khế Hồn sư thức tỉnh Võ Hồn, tuổi thọ của hồn sủng tăng lên, nương theo đó Hồn Hoàn cũng sẽ tăng cường.

Đối với Khế Hồn sư mà nói, chính là tăng lên toàn bộ mọi thứ.

"Nếu như ta có thể thức tỉnh Võ Hồn, dù là loại rất kém cỏi, nhưng khi ta đã có Võ Hồn, ta liền có thể hấp thu hồn lực giữa thiên địa. Như vậy, ta mới có thể thôi diễn ra một chút công pháp tu luyện hồn lực."

Hiểu rõ được quy tắc, nhận biết ra bản chất, khi đó mới thôi diễn ra được công pháp.

Đối với người bình thường trên thế giới này, chuyện này dĩ nhiên là chuyện không có thật.

Nhưng đối với Vương Triệt mà nói, chuyện này lại dễ như trở bàn tay.

"Thể nội của ta có hồn lực, trong đầu ta có công pháp. Vậy thì pháp thuật, võ kỹ, thân pháp, thần thông, luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù triện, vân vân… ta đều có thể sáng tạo và cải biến từng cái."



Sau khi đã xác định rõ ràng mục tiêu, Vương Triệt đưa mắt nhìn chăm chú vào bé Lục Mao Trùng đang ngủ say.

Khi nó cảm thụ được ánh mắt của Vương Triệt, thân thể nó liền co rụt lại, sau đó mơ mơ màng màng mở to mắt ra nhìn.

"Ti ngô~!"

Sau khi Lục Mao Trùng tỉnh dậy, nó ngọ nguậy thân thể, con mắt vui vẻ cong cong.

Đại khái là nó đã mơ một giấc mộng đẹp nào đó, cho nên tâm tình của nó đang rất không tệ.

Lục Mao Trùng trông như sâu róm, nhưng trên thân lại không có lông.

Cho nên cũng được gọi là Lục Thanh Trùng.

Bộ dáng tương tự như chú sâu ăn lá bình thường, nhưng tất nhiên vẫn có khác biệt rất lớn.

Da thịt nó rất non, vô cùng co dãn. Vương Triệt sờ tới sờ lui, thấy có chút giống như đang sờ bọt biển.

Khụ khụ, cái loại cảm giác này…

"Mi đói bụng chưa?"

Vương Triệt mở ra bàn tay hỏi Tiểu Thanh Trùng.

Tiểu Thanh Trùng này dài không đến mười centimet, phì phì nhúc nhích bò lên bàn tay Vương Triệt.

Anh hoàn toàn không cảm thấy được chút trọng lượng nào của nó.

Cứ tăng thêm một năm tuổi thọ, loại hồn sủng này sẽ dài thêm một centimet.

Cho đến khi nó đạt tới hai mươi centimet, nó liền sẽ tiến hóa thành Lục U Điệp.

Nếu như nó không tiến hóa, trên lý luận nó sẽ tiếp tục dài ra.

Vương Triệt đi đến phòng bếp, mẹ anh cực kỳ chu đáo khi đã chuẩn bị đồ ăn cho đứa bé này.

Chính là lá cây Hoa Sữa Bạch Sam.

Hoa Sữa Bạch Sam là một loại Hồn thú hệ Thảo Mộc được nhân loại bồi dưỡng, là hồn sủng chủng loại thực vật.

Thông qua các loại hỗn hợp từ sữa để nuôi trồng, Hoa Sữa Bạch Sam có thể mọc ra lá cây có tác dụng rất lớn đối với sự trưởng thành của hồn sủng loại trùng.



Nhưng có giá rất đắt đỏ.

Thứ đồ chơi này là một mảnh lá cây, đại khái tầm mười lá.

Với hồn sủng có hình thể như bé Lục Mao Trùng này, một bữa chỉ ăn khoảng ba bốn mảnh lá mà thôi.

Vậy một ngày, trên cơ bản nó ít nhất phải ăn tầm mười mảnh lá, giá trên một trăm đồng.

Một tháng chính là ba ngàn đồng. Một năm cần chi ra ba đến bốn vạn đồng.

"Nếu chuyện này đặt ở tiểu Lam Cầu bên kia, sẽ tương đương với nuôi một đứa trẻ." Vương Triệt thầm nghĩ.

Lấy tiền lương của cha mẹ anh, hai người cộng lại khó khăn lắm cũng chỉ qua một vạn đồng.

Cho nên không thể nào tiếp tục cho bé Lục Mao Trùng ăn loại lá cây này.

Thật ra, cha mẹ Vương Triệt từ sớm đã muốn dùng tiền tiết kiệm để mua cho anh một quả trứng hồn sủng hiếm có.

Nhưng khi đó Vương Triệt cảm thấy, anh dùng trứng hồn sủng miễn phí là được rồi, bởi vì việc bồi dưỡng hồn sủng hiếm có cũng quá đắt tiền.

Còn hồn sủng phổ thông, chỉ cần chậm rãi bồi dưỡng nó cho đến khi anh học hết lớp mười hai, để anh có thể thức tỉnh Võ Hồn là đủ rồi.

Vì tránh việc gia tăng gánh nặng cho gia đình, lại bởi vì chuyện giữa Lâm Hi, cho nên Vương Triệt mới quyết định lựa chọn trứng hồn sủng miễn phí.

Do vậy mới nở ra bé Lục Mao Trùng này.

Hồn sủng có tiềm chất chủng tộc trong khoảng một trăm đến hai trăm điểm chính là hồn sủng phổ thông.

Còn một trăm điểm trở xuống, thì ngay cả hồn sủng phổ thông cũng không được tính vào.

"Ti ngô~!"

Khi gặp được lá cây sữa sam kia, bé Lục Mao Trùng liền trở nên rất vui vẻ.

Không có gì giúp tỉnh ngủ bằng có đồ ăn ngon. Đối với hồn sủng loại trùng thì càng là một sự hạnh phúc.

Đôi mắt như hai viên thủy tinh trên đầu nó cong cong híp lại, rồi bắt đầu chui vào đám lá cây màu trắng sữa.

Trông nó như một đứa bé đang tiến vào lớp chăn bông, thỏa thích mà nhúc nhích.

Lá cây như cái bàn làm từ thức ăn, chậm rãi bị bé Lục Mao Trùng ăn sạch sẽ.