Âu Cung Ngụy cầm lấy một chai rượu đưa lên miệng uống một hơi dài, anh đúng là một người đàn không khốn nạn, vô dụng mà, đến cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, để cho cô bị người khác hãm hại, còn hiểu lầm cô, khiến cô chịu nhiều tổn thương như vậy.
Âu Cung Ngụy uống hết chai rượu này đến chai khác, hơn ba ngày rồi, một bước anh cũng không ra khỏi phòng, người làm trong nhà lại không dám lên gọi anh, đang không biết phải làm sao thì nhìn thấy bạn của anh đi đến, Trần Lưu.
" Trần thiếu, cậu đến rất đúng lúc, thiếu gia thiếu gia đã ba ngày rồi không ra khỏi phòng, chúng tôi thực sự rất lo lắng".
Trần Lưu nghe quản gia nói liền nhiếu mài, Âu Cung Ngụy cũng đã ba ngày không đến tập đoàn, gọi điện thoại cũng không nghe máy, thì ra là nhốt mình trong phòng.
Trần Lưu nhanh chóng lên lầu, đưa tay phá cửa đi vào, cửa vừa mở mùi rượu từ bên trong bay ra khiến hắn lập tức chụp mũi lại, tức giận đưa tay bật đèn trong phòng lên, nhìn thấy Âu Cung Ngụy thân tàn ma dại giữa đống vỏ chai, khiến hắn giật mình nhanh chóng đi lại giật chai rượu trên tay anh xuống.
" Âu Cung Ngụy, cậu bị điên rồi sao".
" ha, ha tôi đúng là bị điên rồi, nên mới làm mất cô ấy, haha". nước mắt bắt đầu chảy ra, đây là lần đầu tiên Trần Lưu nhìn thấy anh khóc, còn là vì một người phụ nữ.
" Cô ta xứng đáng để cậu thành ra như vậy sao".
" xứng rất... a..". bỗng nhiên Âu Cung Ngụy ôm bụng đau đớn, khiến Trần Lưu hoảng hốt la lên.
" quản gia, mau mau gọi cấp cứu".
không bao lâu Âu Cung Ngụy liền được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê, sức khỏe lại có chút nguy kịch.
~~~~~~~*~~~~~~
" Tuyết Phi". Cao Chí Minh lên tiếng gọi cô, không nghĩ lại gặp cô tại bữa tiệc Kiều gia.
Tần Tuyết Phi nghe có người gọi mình theo phương hướng quay lại, liền chạm ngay vào ánh mắt của hắn, ánh mắt hắn vẫn không di chuyển, vẫn chăm chú nhìn cô.
Tần Tuyết Phi giật mình nhìn hắn, cô nghe nói hắn sẽ không tham gia bữa tiệc này nên mới đồng ý với ba cô sẽ đi cùng, bây giờ lại gặp hắn, cô không biết phải làm gì thì cả người đã rời vào lòng của hắn.
Tần Tuyết Phi hoảng hốt, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị lời nói của hắn làm đứng yên bất động.
" im lặng, để tôi xem có đúng hay không".
Tần Tuyết Phi không hiểu hắn đang muốn gì, nhưng vẫn im lặng để hắn ôm vào lòng.
Cao Chí Minh cảm nhận được điều bản thân muốn là gì, mình muốn gì, và trái tim mình thuộc về ai, đưa tay đẩy cô ra, để cô có thể nhìn mình.
" Tuyết Phi".
" Cao tổng, người ta tìm anh nãy giờ". Kiều Thiên Kim chạy lại chỗ hai người, mắt không quên liếc nhìn cô một cái.
" cho hỏi Kiều tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không".
" Cao tổng, là ba em tìm anh, muốn bàn chuyện của chúng ta". Kiều Thiên Kim tỏ ra e thẹn nhìn hắn, mắt vẫn không quên liếc nhìn Tần tuyết Phi một cái.
" giữa chúng ta hình như không có chuyện để nói, tiệc tôi cũng đã đến dự, bây giờ tôi xin phép đưa hôn thê của tôi về trước". Cao Chí Minh nói xong liền đưa tay nắm lấy tay cô kéo đi trước ánh mắt bắn ra lửa của cô ta còn có những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
" Cao gia và Tần gia đã hủy hôn ước, bây giờ Cao thiếu nói như vậy là sao chứ". người 1.
" đúng vậy, người tung tin là Cao gia, bây giờ người nói cũng là Cao gia, thật khó hiểu". người 2.
"...
.".