"A Trúc, A Trúc..."
Kể từ khi sợi chỉ đỏ bị đứt, Triệu Chi Văn vẫn luôn cứ gọi mãi như vậy với không khí.
Còn liên tục đưa tay ra như thể đang cố tóm lấy thứ gì đó.
"A Trúc, con yêu..."
…
"A Mai?"
Đột nhiên bà ấy hướng về một phía gọi một cái tên khác.
Tôi có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh sau đó, bà ấy lại bắt đầu gọi Cố Án Trúc, giống như vừa rồi là bà ấy nhầm.
Trương Ngọc Lan bên kia sắp không trụ nổi nữa.
Sự sợ hãi đến đỉnh điểm khiến cho bà ta bộc phát ra dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.
Tôi thấy bà ta tóm lấy xa/c đứa bé rồi ném nó xuống đất.
Cởi giày cao gót, hung hăng đập vào.
"G.iê/t mày, g.i.ê/t c.hết mày!! Động vào tao à? Tao cho mày động này!!!"
Nhìn xa/c đứa trẻ bị gót giày chọc thủng lỗ chỗ, Trương Ngọc Lan cười đi.e^n cuồng.
"Bà đang đánh cái gì thế?"
Bà ta cả kinh, bản thân thế mà lại đang đánh một cây nến.
Tôi ân cần nhắc nhở: “Con bé ở phía sau bà đó.”
Trương Ngọc Lan muốn lao tới ôm lấy chân tôi.
Nhưng chưa kịp chạm tới gấu quần tôi, đã bị một lực mạnh kéo đi, ngón tay cào trên trên mặt đất tạo thành 10 đường ma/u.
Nước mắt nước mũi bà ta giàn giụa.
"Thích đại sư, cứu tôi với! Tôi không muốn c.hết!! Tại sao, tại sao, tại sao??!! Cô đã nhận ủy thác, cô không thể mặc kệ tôi được!! Con khô/n! Đồ dối trá! Mày sẽ không được c.hết tử tế đâu!!"
Tôi lại lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: “Tôi là nhân viên giỏi nhất. Những đơn hàng tôi nhận chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.”
Trước khi ra cửa, tôi nhìn vào một góc tối, nhắc nhở: “Đừng để con bé quá tay.”
Phớt lờ tiếng kêu thảm thiết phía sau, tôi ngâm nga một giai điệu rồi bước nhanh ra khỏi trang viên tràn ngập tội ác này.
"Một sự kiện lớn chấn động cả nước! Cái c.hết bi thảm của cả nhà vua đầu tư Mông Thành, chân tướng đằng sau đó lại là bị q.uỷ phản phệ?"
Bất kể tôi ấn đài nào, cũng đều phát sóng về chuyện của nhà họ Trần.
Một nhà ba người nhà họ Trần bị đột tử ngay trong trang viên của mình.
Là được người hầu trong nhà phát hiện ra.
Trần Kim Phú c.hết trên giường, toàn thân đầy những vết cào đầy ma/u, không còn một mảnh da nào nguyên vẹn.
Thi thể của Trương Ngọc Lan thì được tìm thấy dưới tầng hầm, cơ thể bà ta xoắn lại như bánh quẩy, cả căn phòng bị ma/u nhuộm đỏ.
Về phần con trai Trần Dư Hàng của họ, cậu bé được tìm thấy khi trên người đầy vết cắn giống như dấu răng.
Theo phán đoán của pháp y, thì có lẽ thằng bé đã bị các loại động vật nhỏ như thỏ hoặc chuột cắn c.hết.
Tuy nhiên, ngoại trừ ba người họ, tất cả nhân viên và người hầu trong trang viên đều bình yên vô sự.
Vấn đề này đang bùng nổ ở trên Internet.
"Uầy ảo thật sự, c.hết đau đớn như vậy mà trong nhà không ai phát hiện!"
"Gặp kẻ thù rồi, dính phải họa diệt môn."
"Cái này không giống với chuyện con người có thể làm được, nghe nói cảnh sát tại hiện trường không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào."
"Tôi nghe nói cảnh sát còn phát hiện ở nhà ông ta có một người phụ nữ đi.e^n, ôm xa/c một đứa bé không chịu buông ra. Trong nhà họ còn có một đàn tê/!"
"Uầy uầy, có thật không? Bọn họ thực hiện nghi thức tà giáo ở nhà à? Xong rồi bị phản phệ?"
…………
Tôi vui vẻ lướt điện thoại.
Năm nay danh hiệu nhân viên xuất sắc lại về tay tôi rồi.
Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính trong cửa hàng hiện lên một tin nhắn.
"Nhận được khen ngợi đánh giá năm sao từ khách hàng Cố Án Mai (2002-2012). Hãy tiếp tục phát huy nhé!"
Tôi điều hành một cửa hàng tang lễ, tôi chỉ nhận đơn hàng từ người c.hết.
Thời gian quay trở lại mười ngày trước.
"Hãy nhớ đánh giá năm sao nhé khách yêu!"
Tôi vừa mới dặn dò khách hàng xong thì chuông cửa đón khách vang lên.
Người tới là một cô bé khoảng mười tuổi.
Mái bằng, mắt to, mặc một chiếc váy đỏ bạc màu vì giặt nhiều lần.
Cô bé ôm một con búp bê bằng vải, nhút nhát sợ sệt nhìn tôi: "Chào chị, xin hỏi chị có thể giúp em tìm em gái em được không ạ?"