“Biến đổi cái gì?”
Có một tia sáng lóe lên, nhưng chỉ có vòng tròn giả kim biến mất, còn lại không có gì thay đổi.
Nước trong lọ vẫn còn khoảng một nửa, hình vẽ vòng tròn giả kim trước sau vẫn y như cũ.
“Đã thất bại rồi sao?”
Ceylon thầm nghĩ và từ từ di chuyển ánh mắt của mình.
May mắn thay, dường như không ai quan tâm đến những gì cô đang làm và không ai nghĩ đến việc di chuyển. Anh đặt một câu thần chú trên cây trượng của mình để có thể sử dụng ma pháp tấn công bất cứ lúc nào.
Khi đã hoàn thành xong xuôi mọi việc, cô lấy từ trong túi ra một lọ ma dược cao cấp và mở nắp ra. Sau đó cô bắt đầu đổ một lượng nhất định vào khoảng ba mươi lọ.
Khi chất lỏng màu hồng nhạt trộn với nước không màu và trong suốt, bên trong bình bắt đầu chuyển sang màu hồng giống như ma dược ban đầu.
Sau khi lấy hai trong số ba mươi lọ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
“…Không phải chiết xuất hay điều chế, mà là pha loãng.”
Ánh mắt của Ceylon chuyển sang giọng nói thì thầm đầy ngạc nhiên, và quay sang Gillian, người đang mỉm cười.
Anh nắm chặt tay và hít thở sâu.
“Thật nguy hiểm.”
Trên người hắn có tỏa ra hào quang, nhưng hắn dường như cũng có kiến
thức về thuật giả kim.
“Mình không biết nhiều về các nhà giả kim nhưng…”
Anh có thể thấy cô rất xuất sắc.
Anh nghĩ cô cũng là thiên tài tương tự như Chúa quân của anh.
“Ngươi, ngươi có thể mang hết đống này không?”
“…Mang đi đâu?”
“Phân phát cho những người bị thương.”
Ceylon tinh tế nghiêng đầu, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn di chuyển cây trượng. Những chai chất lỏng ngay lập tức bay lên trời.
Những người đang bị thương và rêи ɾỉ vì đau cùng các bác sĩ đồng loạt sửng sốt.
“Đây là những lọ thuốc được điều chế vội vàng. Khi dinh thự sụp đổ, mọi thứ tôi có đều đã chôn vùi theo.”
Valletta nhếch khóe môi. Cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng nhất có thể, cô lại mở miệng.
“Tuy không thể làm dịu cơn đau và chữa lành với tốc độ nhanh như loại cao cấp, nhưng có còn hơn không. Tôi đoán có khoảng chừng ba mươi lọ. Hãy uống một nửa, còn một nửa đổ lên thân mình.”
“Ôi trời… Cảm ơn.”
“Tiểu thư Valletta…”
Khắp nơi đều nghe thấy tiếng nức nở.
Valletta liếc nhìn họ với một biểu hiện kỳ
quặc. Đôi mắt tím của cô đảo từ trái sang phải, rồi cong nhẹ.
“Nếu tình thế cho phép, ta sẽ điều chế lại và đưa cho mọi người.”
Khi cô liếc sang Ceylon, Ceylon bắt đầu vung quyền trượng một lần nữa và đặt từng lọ thuốc trước mặt người bị thương.
Đôi mắt một bác sĩ run lên vì kinh ngạc và thận trọng tiến lại gần.
“Cô muốn cho chúng tôi thứ quý giá này?”
“À, ban đầu ta có dự định mở một hiệu thuốc ở thủ đô để cung cấp cho mọi người, từ thường dân, thương gia đến quý tộc.”
“Ồ….”
Những giọng nói cảm thán và kinh ngạc cứ thế thốt lên.
Người bác sĩ mở to mắt. Đây là một đặc ân sao? Tất cả các nhà giả kim đều bị độc quyền bởi Hoàng gia, vì vậy người thường không được phép gặp mặt họ, trừ khi họ là những quý tộc giàu có.
“Cũng may vì tài năng thiên bẩm, nên ta luôn nghĩ sẽ bán với giá bèo bọt để người ở tầng lớp nào cũng có thể mua. Tuy nhiên, ta lại không có vốn mở cửa hàng nên đã nhờ Công tước đầu tư nhưng…”
Khóe mắt Valletta hơi cụp xuống. Cô cố gắng nhớ lại phản ứng của Reinhardt.
Cô không biết là vẻ ngoài kiêu ngạo kia đôi lúc lại hữu dụng như vậy.
“Vì lý do nào đó mà mọi chuyện đã thành ra thế này…”
Đâu đó vang lên những tiếng thở khẽ.
Từ khi Hoàng thất ra mặt với cái bẫy lớn như vậy, cô không còn cách nào khác ngoài việc nhúng tay vào.
“Họ nói ta sẽ được trả tự do nếu chứng minh được là ta vô tội, vì vậy nếu được sớm gặp mặt mọi người ở hiệu thuốc thì tốt quá. Thuốc của ta…”
Vừa dứt câu, Valletta đã mỉm cười.
Một số người bị thương nhẹ sau khi dùng thuốc đã có thể di chuyển. Những người đang hấp hối cũng đã chuyển biến tốt hơn, ít nhất thì không còn người chết.
Sau khi xác nhận xong tình hình, đôi mắt tím của cô sáng lên trong giây lát.
“Chẳng phải rất hiệu quả sao?”
“Vâng, đúng là như vậy! Cảm ơn cô!”
“Ta hy vọng mình có thể sớm mở cửa hàng để nhiều người không còn bị thương nữa.”
Valletta đứng ưỡn ngực và nhẹ nhàng nói với mọi người. Cô xoa gáy và từ từ quay lại.
Một khi đã thử qua ma dược một lần thì sẽ rất khó để dứt ra.
“Nếu những lời này được lan truyền thì thật tốt.”
Trong khi đó, Gillian nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý. Đôi mắt ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn ánh lên vẻ điên cuồng.
“Ta không biết cô lại là một thiên tài xuất chúng như vậy.”
“Còn ta không nghĩ ngài lại cố chấp đến thế.”
Valletta thờ ơ đáp lại Gillian. Cô không biết mục đích của họ là gì nên không thể chuẩn bị trước để đối phó.
“Đủ rồi. Đây là đứa trẻ mà ta bảo hộ, và ta không muốn nó phải chịu trách nhiệm cho việc này, xin vui lòng lùi lại.”
Carlon Delphine đến gần, nắm lấy tay cô và nói.
Đôi mắt Valletta đầy sửng sốt khi trốn sau lưng ông. Cô cảm thấy nhột nhột khi bàn tay hai người nắm chặt.
Cảm giác ngứa ngáy như có côn trùng len lỏi khắp các đầu ngón tay.
Carlon sau đó nắm tay Valeltta chặt hơn nữa.
“Công tước Delphine, ngài thực sự quyết tâm bảo vệ tên tội phạm này?”
“Ngài Gillian, xin hãy cẩn trọng với ngôn từ của mình. Con bé vẫn chưa được xác thực là thủ phạm, và ta, dưới danh nghĩa Công tước Delphine, làm chứng cho sự vô tội của con bé.”
Trước những lời của Carlon, Gillian cau mày. Vị Chỉ huy đội Hiệp sĩ đứng ở gần cô cũng có biểu cảm kì lạ.
Ông là một trong hai công tước duy nhất của Đế quốc, và cái tên Công tước Delphine không bao giờ có thể coi thường. Gia tộc này đã ủng hộ Đế quốc trong một thời gian dài và nhận được niềm tin mạnh mẽ của người dân.
Và bởi vì ông là một người có lòng trung thành và niềm tin sâu sắc, nên có rất nhiều người ủng hộ ông và ông thường nhận được sự giúp đỡ từ nhiều quý tộc.
“Valletta, đi gặp Công tước đi. Cậu ấy sẽ đưa con về dinh thự của cậu ấy.”
“…Liệu có được không?”
Trước câu hỏi đầy nghi ngờ của Valletta, Carlon cười nhẹ và vuốt nhẹ mái tóc của cô.
“Không sao đâu. Trẻ con thì cứ hành động sao cho giống trẻ con chút đi. Will sẽ lo việc này.”
“…Tôi đã trưởng thành rồi.”
“Chỉ là cách nói tượng trưng mà thôi.”
Công tước Leon tiến đến từ phía sau và đặt tay lên vai Valletta.
Valletta chớp mắt một cái và quay đầu lại. Công tước ra dấu bằng cách khẽ hất cằm. Đó là điệu bộ ý nói cô mau đi.
Valletta lần lượt nhìn Gillian, Chỉ huy Hiệp sĩ và Carlon rồi quay đi.
Không nên từ chối những người sẵn sàng đưa tay giúp đỡ ta, nhưng không hiểu sao cô lại thấy kì lạ.
“Đến đây.”
Valletta đi theo sau Công tước và ngoái về phía sau lưng mình.
Quyền lực của cái tên Công tước Delphine khá lớn. Thấy rằng cả Gillian và Chỉ huy Hiệp sĩ đều không thể tự ý hành động.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Về nhà của ta.”
Công tước mở cửa xe ngựa mà mình đã gọi tới từ trước và đang đậu ở một bên.
Trong khi Valletta để lộ vẻ mặt kì quặc, ngài ấy nắm lấy tay cô và nhanh chóng đưa cô vào trong.
“…”
Khi cô nhìn Công tước với vẻ ngạc nhiên, Công tước Leon bước vào xe ngựa và hất cằm về phía Ceylon.
Mặc dù Ceylon tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng anh vẫn leo lên xe và đóng cửa lại.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Thấy Valletta ngồi xuống, Công tước Leon cúi đầu gõ nhẹ vào bức vách bên hông người đánh xe, nơi áp sát với lưng cô. Ngài lùi lại và dừng ở gáy cô.
Ngài ấy đơ người một lúc, sau đó hít thở sâu và cau mày, nhanh chóng di chuyển cơ thể của mình.
“Mùi hương của gió…”
“Gì?”
“Nói dối là xấu.”
Trước lời của Công tước Leon, Valletta chớp mắt với vẻ mặt kinh ngạc.
Ý ngài ấy là gì? Có mùi của gió, nói dối là xấu? Cô cúi đầu và từ từ nghiêng sang một bên.
“Mùi hương của gió…?”
Gió có mùi hương sao? Nếu liên quan đến gió, thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô là Jin, tinh linh trước đó cô đã triệu hồi.
Không, cô không nghĩ ngài ấy đang nói đến chuyện này. Bởi vì tinh linh làm gì có mùi hương.
“Carlon rất lo lắng cho con.”
“Tôi biết.”
“Con không biết.”
Công tước kiên quyết đáp lời của Valletta và khoanh tay. Nghe giọng điệu thì không có vẻ gì là tức giận, nhưng chắc chắn không để lộ ra bất kì khoảng cách nào.
“Được ngài ấy lo lắng quan tâm đã quá đủ với tôi-”
“Con không biết gì cả, Valletta.”
Nghe vậy, Valletta ngẩng đầu lên.
“Những người xung quanh đối với con không phải con người mà lại là công cụ. Con không để tâm đến thứ gì. Có thái độ phòng ngự không xấu nhưng coi thường sự thật chính là liều thuốc độc.”
Thật hiếm khi nghe Công tước nói một câu dài như vậy. Valletta nuốt nước bọt, yên lặng không nói gì.
Cô từ từ chớp mắt và bắt gặp khuôn mặt của người kia. Người mắt đen ngạc nhiên trách móc cô.
“Vậy thì ngài có thể bỏ tôi lại. Tôi không hiểu tại sao ngài lại đưa tôi lên xe ngựa và nói những lời này.”
“Tại sao con lại cứu con hổ trắng?”
“Đó chẳng phải là món quà ngài tặng tôi sao.”
“Vậy hãy trả lại đây.”
Valletta không nói nên lời trước những lời nói và hành động đưa tay ra của Công tước. Valletta định nói gì đó nhưng lại thôi khi nhìn con thú đang say ngủ trong vòng tay của mình.
Nhìn Valletta đang bế con hổ trên tay và trầm ngâm suy nghĩ, Công tước nhún vai.
Với vẻ mặt trống rỗng, Valletta hạ thấp đôi vai đang nhô cao xuống.
“Con hổ trắng. Tại sao lại cứu nó?”
Công tước hỏi lại một lần nữa. Lần này Valletta không thể trả lời dễ dàng.
Vì sao cô cứu nó? Chỉ là vì cô muốn làm vậy mà thôi. Cảm giác thật không vui khi thấy sinh vật luôn theo đuôi cô lại chết một cách khủng khϊếp.
“…”
“Con sẽ tiếp tục cứu nó chứ?”
“…Có lẽ thế.”
“Mặc dù nó không có ích gì với con?”
Valletta nắm chặt tay trước lời của Công tước. Ngài ấy cứ liên tục đâm chọc vào vết thương của người khác như thể những vết thương đó chẳng là gì.
Công tước không tốt bụng như Carlon cũng không nghiêm khắc như Bá tước Delight. Tuy nhiên, cô biết rõ người ngày không có địch ý.
“Thật khó khăn.”
Ngày hôm đó, ngày mà Reinhardt phá hủy tất cả những chiếc l*иg trói buộc cô, dường như ranh giới giữa thế giới này và cô cũng bị phá vỡ một nửa.
Hít một hơi thật sâu, cô cáu kỉnh lau mặt và nở một nụ cười chua chát.
“Carlon và ta có cùng suy nghĩ.”
“Nhưng dù sao thì ít nhiều ngài cũng sẽ phải chịu tổn thất?”
“Đó là vì chúng ta nghĩ mình đang bảo vệ cho con.”
“Công tước Delphine…”
Valletta định mở miệng rồi ngậm lại. Cô liếc nhìn Công tước Leon một lúc rồi đưa tay lên xoa mặt.
Sau khi liên tục ậm ừ mà không nói gì, Valletta đưa tay lên ấn chặt vào mắt mình.
“Carl…”
Valletta hít một hơi thật sâu. Với đôi má hơi ửng hồng, cô thận trọng mở miệng.
“…Carlon là như vậy, nhưng ngài thì sao?”
“Ta được nghe kể rất nhiều về con.”
Công tước từ lâu đã là bạn của Carlon. Và Carlon đã muốn giúp cô từ khá lâu.
Bởi cô đang sống như một con chim trong l*иg nên cô không dễ dàng xuất hiện trước công chúng, và ngay cả khi cô xuất hiện ở Hoàng cung, cô không đứng một mình nên rất khó có thể tiếp cận.
Kết quả là, Carlon đã phần nào ảnh hưởng đến anh.
Công tước Leon bật ra một tiếng cười sảng khoái.
“Con sẽ không mất gì cả.”
“…”
“Ta sẽ bảo vệ con.”
Valletta ngây người nhìn anh khi giọng nói đập thình thịch bên tai. Sau đó, cô xấu hổ quay đầu lại và nhún vai.