“Đặt cho nó một cái tên và cứ nuôi nó đi. Chắc chắn nó sẽ đền đáp con khi trưởng thành.”
“Tôi sẽ không đặt tên cho nó đâu. Và ngài nghĩ tôi có thể nuôi dưỡng nó thật tốt?”
“Ta nghĩ nếu cố gắng thì con sẽ làm được.”
Trước câu trả lời của ông, Valletta ngả người ra ghế mà không trả lời.
Mỗi ngày đều rất thoải mái, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác ngồi trên một chiếc đệm có gai.
Cô dường như đang một mình đi về phía biển.
Lúc này nước đã ngập đến ngực, nếu cô cứ đi tiếp thì nước sẽ dâng đến cổ và khiến cô khó thở.
“Nghĩ lại thì, con hổ này cần phải được yêu thương mới lớn nhanh được. Ta không biết nó đã bị tách khỏi mẹ nó như thế nào, nhưng nếu Valletta giành tình cảm cho nó thì nó sẽ lớn được thôi.”
Valletta không nói gì. Dù đã nghĩ kỹ nhưng cô không có đủ tự tin.
“Ngài vẫn chưa kể hết cho tôi biết.”
“Đúng như tôi suy đoán, Hoàng đế và Lost có liên quan đến nhau, tôi chỉ đang thắc mắc liệu có còn liên quan đến nhà giả kim hay pháp sư không?”
“Pháp sư với nhà giả kim?”
“Tại sao vậy ngài Công tước…”
“Carlon.”
Carlon Delphine dừng cuộc nói chuyện lại.
Valletta hít một hơi thật sâu. Cô không mong mình sẽ phải nghe thấy yêu cầu tương tự như Reinhardt luôn yêu cầu một lần nữa.
“Lý do con không muốn đặt tên cho con hổ hoặc gọi bọn ta bằng tên là vì con sợ bọn ta sẽ chết?”
“…”
“Nếu ta hứa ta sẽ không chết thì con có gọi tên ta không?”
Trước giọng điệu xen lẫn tiếng cười kia, Valletta ngây người ra và chớp chớp mắt.
Lý do cô không trực tiếp gọi tên của mọi người là vì thói quen từ khi còn sống trong dinh thự Bá tước.
Cô biết rõ Reinhardt sẽ sớm gϊếŧ tất cả người hầu trong dinh thự đó. Làm như vậy thì cô sẽ không vướng mắc gì với người chết.
Tất cả mọi người đều đã chết dưới tay anh ta, vì vậy cô đã nghĩ thật tốt khi cô không có dính líu gì đến họ.
Nó đã ăn sâu vào trong cô như một thói quen, và vẫn tiếp tục cho đến tận bây giờ.
“…Cũng như nhau thôi.”
“Ta và Công tước sẽ không chết.”
Valletta còn đang suy nghĩ thì chợt nhớ tới Reinhardt.
“Hôm qua ngài có gặp Rein… à không, tên đáng ghét kia không?”
“…Có.”
Carlon Delphine cau mày gật đầu. Ngay từ đầu ông có muốn che giấu cũng không thể vì mọi thứ đã thể hiện hết qua biểu cảm của ông.
“Ngài đã nghe được điều gì đó từ hắn?”
“Ừ.”
“Hắn đã nói gì?”
Carlon Delphine im lặng.
Ông không biết mình có nên nói cho cô bé này nghe không. Đó là một nỗi ám ảnh không bình thường. Ngay cả khi cô có sụp đổ, anh ta vẫn sẽ ở bên cô.
Không nhận được câu trả lời, Valletta tiếp tục.
“Người tôi sợ nhất là hắn. Hắn sẽ thản nhiên lấy đi mọi thứ của tôi.”
Tất nhiên, nỗi ám ảnh của anh ta hiếm khi bình thường.
Cô vẫn không thể quên cái ngày mà anh lần đầu thú nhận rằng anh đã gϊếŧ người trước mặt cô. Tất nhiên, anh ta không thú nhận rằng mình đã tự tay gϊếŧ họ. Anh ta chỉ nói rằng hai người hầu kia vì kém may mắn nên đã chết.
“Nhưng sao con không đuổi hắn đi khi thấy hắn lại gần?”
Valletta không thể nói câu nào trước Carlon Delphine. Vì cô cảm thấy có lỗi với anh ta? Hay là vì nếu cô hi sinh bản thân thì người khác sẽ không sao? Lý do thực sự có cao cả và thuần khiết như vậy không?
Trán Valletta nhăn lại. Cô không thể đưa ra câu trả lời hợp lí.
“Tôi không chắc nữa.”
Valletta lắc đầu.
“Con cứ học từng chút một. Đừng vội vàng. Công tước đã tính đến chuyện này cho con.”
“Vâng.”
Valletta nhẹ nhàng đáp và cúi đầu xuống.
“Thật ra kỹ năng giả kim của con vượt quá khả năng giảng dạy của ta. Gần như là hoàn hảo, nhưng nếu con xây dựng lại nền tảng thì sẽ tốt hơn.”
Kỹ năng của cô có thể ví như một tòa nhà, trên cùng là tòa nhà cổ, nhưng bên dưới lại là những viên gạch xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn.
Tuy nhiên, nếu nền móng bị lộn xộn, ở đâu đó sẽ hình thành nên một lỗ hổng và sụp đổ.
“Vậy thì xin ngài hãy mở cửa hàng trước.”
Trước những lời kiên quyết của Valletta, Carlon Delphine cố nén cười với biểu cảm bối rối.
Ông nhìn thẳng vào Valletta. Valletta mím môi, cố gắng mở miệng.
“Carlon…”
Cô lẩm bẩm với giọng nhỏ như kiến.
“…Ta hiểu rồi. Ngày mai chúng ta sẽ đi làm giấy phép.”
“Vâng.”
Carlon Delphine gật đầu trước câu trả lời của Valletta.
Cô từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, có thể thấy cô đã rất cẩn thận để không đánh thức con thú nhỏ trong vòng tay của mình.
Carlon mím môi. Ông không nên chọc cười cô bé.
Có thể cô bé không nhận ra, nhưng sâu trong cô vẫn còn lòng tốt. Chỉ là cách suy nghĩ của cô có hơi sai lệch.
“Và về Gillian, ngày mai ta sẽ kể cho con nghe những gì ta biết.”
“Ngài biết hắn?”
“Không thể không quen.”
Vì họ làm chung ngành nên thường có tin đồn xung quanh họ. Tin đồn thường chẳng phải tin tốt lành gì, nhưng vì hắn là nhà giả kim tài giỏi nhất Hoàng gia nên luôn có nhiều tin đồn xung quanh hắn.
“Vâng, cảm ơn ngài.”
“Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt. Con có thể đi dạo chợ… Hoặc xuống thế giới ngầm vào buổi tối.”
Valletta tròn mắt thích thú. Cô gật đầu lia lịa.
“Vâng.”
“Được rồi, con mau đi nghỉ đi.”
“…Tôi sẽ cố.”
Carlon gật đầu trước câu trả lời của cô.
***
“Ở Hoàng cung hiện có rất nhiều lời kháng nghị.”
“Kháng nghị gì cơ?”
Reinhardt hỏi lại trước giọng lo lắng của Ceylon. Phòng Bầu trời giờ là một mớ hỗn độn. Đó là vì bản năng đôi khi có phần hoang dã của anh ta.
“Họ nói nếu chúng ta không xin lỗi vì đã đυ.ng đến Thái tử và vụ sát hại Bá tước Delight, mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị ảnh hưởng.”
“Chúng muốn gì?”
“Một lá thư xin lỗi, cử thêm pháp sư hỗ trợ Hoàng cung, và một tấn đá mana.”
Reinhardt nhịn cười. Đám chó và lợn ấy xứng à? Dù anh có bỏ ra vài lời xin lỗi thối nát cho những cái đầu anh đã chặt đi thì có cần phải hỏi ý của anh nếu muốn một lời xin lỗi không?
“Từ chối đi.”
“Các pháp sư được điều đến Hoàng cung đã có mặt.”
Ceylon nhỏ giọng, khó nhọc nói.
Reinhardt biết rõ Ma tháp không đứng về phía mình. Cùng lắm thì anh chỉ có người canh giữ và hai người trước mặt này.
“Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì? Gϊếŧ hết chúng à?”
“Giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực và tàn sát không phải ý hay.”
“Quilt.”
Quilt đáp lại bằng cách đưa tay ra sau eo.
Ceylon đứng bên cạnh giật mình không nói nên lời, nhưng hắn không thay đổi lời mà chỉ khẽ nhíu mày.
Mái tóc ngắn của anh ấy trông thật sảng khoái, nhưng biểu cảm thì rất lạnh lùng. Reinhardt cau mày.
“Bây giờ ngươi đã biết cách sủa lại rồi… ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Nếu tiếng sủa của tôi có thể biến ngài thành một vị chủ nhân đáng kính, tôi nhất định sẽ sủa nhiều hơn khi cần.”
“…Ha.”
Reinhardt nhíu mày và dùng những ngón tay mảnh khảnh nghịch tóc. Anh thực sự không biết mình muốn gì trên đời này nữa. Anh không biết phải cho đi cái gì. Anh phải làm cái quái gì đây?
“Nếu là về việc thanh trừng những tên pháp sư làm mục nát Tòa tháp này, ta chắc chắn.”
“Vâng?”
“Ta không biết làm sao để thương xót những kẻ đáng thương, những kẻ luôn bị lung lay bởi người khác và không có ý chí riêng.”
Reinhardt vừa nói vừa siết chặt tay. Tuy chỉ là một hành động vô nghĩa nhưng cũng thật đáng sợ.
“…”
“Gϊếŧ những kẻ cản đường ta rất đơn giản.”
“Thưa chúa quân.”
“Ta không biết các ngươi muốn ta làm gì nữa. Nếu trong đầu ngươi có kiến thức thì hãy quên mấy tên điên đó đi, và cho ta biết cách lợi dụng chúng.”
Đã qua cái thời mà sống sót là điều duy nhất. Có lẽ vì thế mà cô ấy cũng đã rời khỏi đây.
Có lẽ họ cần thêm kinh nghiệm bởi họ đã luôn tự khóa mình trong vùng an toàn.
“Ngài có thể hỏi những điều mình không biết. Đừng ngần ngại khi lợi dụng bất kì ai. Chúng tôi chính là công cụ của ngài.”
“…”
Reinhardt nheo mắt và ngồi xuống giường với vẻ cáu kỉnh. Rồi anh tặc lưỡi thở dài.
“Chủ nhân ghét máu. Không tàn sát, không bạo lực. Ta muốn đưa Chủ nhân của ta về đây an toàn. Để điều đó xảy ra, nơi này phải thật yên tĩnh và ổn định.”
“…Ngài đang nói về Sokor lịch sự đó?”
Ngay khi Quilt nói xong, Reinhardt mỉm cười và nhấc ngón tay lên.
Hàng chục ngọn giáo băng ngay lập tức được tạo ra, dày đặc và lóe lên xung quanh Caspelius, Ceylon và Quilt.
“Ta là Chủ nhân của các ngươi, phải không?”
“Vâng.”
“Đúng vậy, và cô ấy là chủ nhân của Chủ nhân các ngươi, vì vậy cẩn thận mồm miệng đấy.”
Quilt chỉ nhíu mày mà không trả lời. Bất kỳ pháp sư nào cũng có mối hận thù sâu sắc với các Sokor.
Ceylon chặn trước mặt hắn, khẽ cúi đầu.
“Vậy chúng tôi nên gọi người đó là gì?”
“Ngài Valletta chắc không sao đâu. Hoặc có thể gọi là Chủ nhân?”
“…Chúng tôi sẽ gọi là ngài Valletta.”
Ceylon trả lời.
Reinhardt nhẹ nhàng gật đầu và quay người lại.
Sức mạnh của anh đôi khi bộc phát, nhưng cô không có ở đây, và đầu anh rất đau. Reinhardt nhíu mày.
“Cô ấy sẽ giận nếu mình cứ gϊếŧ người theo ý muốn…”
Có quá nhiều điều phải cam chịu.
Reinhardt búng nhẹ ngón tay để thu hồi những ngọn giáo băng. Ceylon và Quilt vốn đang căng thẳng, vội thả lỏng cơ thể.