“Không… tôi đã nói là tôi quyết định không nuôi thú cưng nữa.”
Công tước Leon nhìn xuống Valletta. Cô gái có cái đầu nhỏ đang nhăn trán và kiên quyết lắc đầu.
Công tước Leon nhẹ nhàng di chuyển bàn tay của đứa trẻ và ôm con thú trên tay.
“Không, như tôi đã nói…”
“Nhóc không cần phải gϊếŧ nó nữa. Bá tước Delight đã chết. ”
Công tước Leon hiếm khi nói ra câu dài như vậy. Carlon Delphine hơi ngạc nhiên.
“…Tôi biết…”
“Nhóc không biết.”
Công tước Leon đưa tay ra và xoa đầu Valletta vài lần. Đó là một cử chỉ rất mềm mại, trái ngược với bàn tay to và chai sạn của anh.
“Nhóc không muốn nuôi vì nhóc nghĩ rằng nó sẽ sớm chết.”
“Nó sẽ phát triển lớn như nhóc muốn nó phát triển.”
“Công tước, đừng nói với tôi… đây là một con hổ trắng nhé?”
Công tước Leon đáp lại bằng cái gật đầu thay cho lời nói.
Carlon Delphine quan sát từ một phía, cố kìm lại một nụ cười tự mãn.
“Ngài đã tìm thấy con hổ trắng này ở đâu vậy…”
“Từ một con tàu chở hàng.”
“Đây chẳng phải là loài có nguy cơ tuyệt chủng sao?”
“Ừ.”
Công tước Leon đáp. Valletta trông có vẻ mệt mỏi. Cô không thể hiểu nổi tại sao họ lại để lại những loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Cô nhanh chóng đưa con hổ lại cho Công tước Leon.
“Nếu đó là một loài nguy cấp, có một nơi có thể quản lý nó…”
“Nhóc.”
“Không, ý tôi không phải là tôi…”
“Nhóc có thể làm được.”
Công tước Leon ngồi xuống ghế, khoanh tay và nhắm mắt lại, như thể không muốn nói chuyện nữa.
Không chỉ vậy, việc anh bắt chéo chân có nghĩa là anh không hề có ý định nói chuyện tiếp.
“…”
“Sự bướng bỉnh của Công tước Leon còn cứng hơn cả thép đấy, Valletta.”
“Ngài đang nói dối?”
“Đúng vậy.”
Công tước Leon giáng đòn cuối cùng vào Valletta, người đang lẩm bẩm với vẻ mặt thất vọng.
Cô chớp mắt với khuôn mặt vô hồn, sau đó cúi đầu xuống.
“…Nó sẽ chết.”
“Sẽ không.”
“…”
Cứ làm như sinh vật này sẽ chết ngay nếu cô lỡ tay thả rơi nó vậy? Đâu là lời đảm bảo rằng cô sẽ không làm mất nó?
Cô không chịu nhìn thứ mà cô dành tình cảm chết chóc trước mặt mình.
“Nghĩ lại thì, không phải lúc nãy con đã nói là có chuyện muốn hỏi ta sao, Valletta?”
“À… Tôi muốn biết thêm về những cái xác mất tích mà ngài đã đề cập trước đây.”
Valletta gần như không trả lời được, nhẹ nhàng ôm con hổ tuyết đang cựa quậy trong vòng tay
Carlon Delphine nghiêng đầu, cố nuốt tiếng cười.
“… À, con đang nói về Lost à?”
“Lost?”
“Ừ, căn bệnh đó còn được gọi là “Lost”.”
Valletta, mở to mắt, gật đầu.
“Đúng vậy, tôi tò mò không biết Lost là loại bệnh gì. Các triệu chứng, hình thức và phương thức lây lan của nó, và liệu nó có phải là một bệnh truyền nhiễm hay không.”
“Không có triệu chứng. Nó không phải là một bệnh dịch, nó chỉ đột ngột xuất hiện vào một ngày nào đó. Giống với lời nguyền hơn là một căn bệnh.”
Valletta gật đầu.
Có giả kim thuật có thể hóa một bộ phận cơ thể người thành băng, nhưng không có giả kim thuật nào có thể ăn cắp các bộ phận cơ thể.
Nếu giả kim thuật không thể, vậy thì chỉ có ma thuật.
“Sau đó, chỉ cần nói với Reinhardt và tên đó sẽ tìm ra.”
Trong trường hợp đó, người đáng ngờ nhất sẽ là Bartio Balloxis. Dựa trên những mô tả về ông ta, chẳng hạn như có kỹ năng tốt và nhiều năm kinh nghiệm, có vẻ như ông cũng là một pháp sư khá dày dặn.
Có lẽ Reinhardt chắc chắn sẽ bị đẩy vào phần đó.
“Nhưng tại sao đột nhiên hỏi về căn bệnh này?”
“À…”
Valletta ngậm miệng lại. Cô không biết giải thích thế nào.
Tôi đã mơ về cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc cách đây rất lâu, và lời nguyền dường như không chỉ liên quan đến Hoàng đế, mà còn liên quan đến các nhà giả kim và pháp sư.
Liệu họ có tin cô không nếu cô giải thích như vậy? Ngay cả khi họ tin cô thì khả năng họ sẽ giữ bí mật là bao nhiêu? Xác suất để bí mật không bị lộ là bao nhiêu?
“Khoản thanh toán.”
“Vâng?”
“Nhóc muốn trả, phải không?”
Valletta cay đắng gật đầu trước lời nói của Công tước Leon. Cô chắc chắn rằng mình chỉ nói với Carlon Delphine, vậy làm sao ngài ấy biết được?
“Thanh toán bằng thứ này.”
Công tước Leon đưa tay ra và xoa đầu Valletta. Khi cô ngây người ngẩng đầu lên, anh khoanh tay với vẻ mặt vô cảm.
“Và cảm ơn.”
“Vâng?”
“Ta nghĩ ngài ấy muốn con nói cảm ơn.”
Valletta nhìn anh như thể ngạc nhiên trước cách giải thích của Carlon Delphine khi ông mỉm cười.
Công tước Leon đang nhìn cô ấy mà không hề run rẩy cũng như không có chút xấu hổ nào. Anh thậm chí còn không tránh ánh mắt của cô.
“Tại sao đó lại là khoản thanh toán…”
“Ta rất mạnh nên không cần nó.”
“Vậy hãy bán nó lấy tiền…”
“Ta có rất nhiều tiền.”
“… Danh tiếng…”
“Không cần.”
“…”
Đây thực sự là một trong những kiểu người khó đối phó nhất. Cô cảm thấy như mình đang đối phó với một bức tường.
Cô thấy Reinhardt còn dễ nói chuyện hơn Công tước.
Anh thẳng thắn, trực quan và có mục tiêu rõ ràng trong đầu. Một khi anh đã nói không, thì đó là không.
“Đó là khoản thanh toán cho sự giúp đỡ của ta.”
“…”
“Trả lời.”
“… Vâng.”
Ngay cả khi cô ấy muốn hỏi lý do tại sao đó là khoản thanh toán, cô ấy thực tế, không có gì để bác bỏ.
Công tước Leon đủ khỏe để nhảy xuống từ tầng hai, vì vậy không cần ma dược, cũng không cần đề cập đến danh tiếng và tiền bạc vì anh là một Công tước.
“Không, ngài ấy thực sự không cần.”
Valletta ngậm miệng lại. Cho dù cô muốn phản bác lại ngài ấy thì cũng không có gì để phản bác lại, làm vậy chỉ thêm xấu hổ thôi.
“Therion, cậu nhóc đang làm tốt.”
“Vâng?”
“À, ta đã làm theo ý của Therion. Công tước đang dạy thằng bé kể từ khi nó nói mình muốn học kiếm thuật. ”
“À… Vâng.”
Điều này cũng vậy, cuối cùng, bằng cách nào đó vẫn diễn ra theo nguyên tác. Việc Therion đến với anh là chuyện tất nhiên.
Tất nhiên, với tư cách là trung tâm và nhân vật chính của thế giới này, cô muốn cậu lớn lên thật tốt.
“Anh ấy đã học từ ai?”
Nhân vật chính là Therion, nhưng thật ngạc nhiên là cô ấy không nhớ gì về anh ta.
Tuy nhiên, kiếm thuật mà Reinhardt thừa nhận vẫn còn đó.
Cô gật đầu lia lịa. Không có nhiều thay đổi.
“Hãy đến và ghé thăm lần sau.”
“Vâng.”
“Nếu bạn cần điều gì đó, hãy nói điều đó.”
“À, vậy, bạn có thể cho tôi biết thêm về nhà giả kim tên Gillian không? Ví dụ… bắt đầu từ việc hắn đã gần gũi với Hoàng đế bao lâu rồi? ”
Công tước Leon nheo mắt và gật đầu.
Không phải anh chưa từng tìm hiểu thông tin về Gillian, mà là không có thông tin gì cả.
“Tôi sẽ tìm ra.”
Phụt, Công tước bật ra một tiếng cười đầy gió và nhẹ xoa đầu Valletta. Sau đó anh ngây người nhìn xuống cô.
“… Cảm ơn ngài.”
“Cảm ơn.”
Đồng tử của Valletta run lên. Cô không biết đây là hành động gì. Có ổn không khi nói chuyện nhẹ nhàng với Công tước như thế này?
Cô nhìn anh với đôi mắt run rẩy, rồi nhìn xuống thứ ấm áp đang vặn vẹo trong vòng tay mình.
“… Cảm ơn.”
“Công tước.”
“… Công tước.”
“Cả câu.”
“Không…”
Valletta thở dài thườn thượt. Cô hiểu anh muốn gì. Tuy nhiên, ngay từ đầu, không có nghĩa là anh ấy muốn được trả tiền để giúp đỡ như thế này.
“Cảm ơn, ngài Công tước.”
“Làm tốt lắm.
Công tước Leon nhẹ nhàng khen ngợi cô.
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước ra khỏi phòng ăn với đôi mắt mệt mỏi.
Bang, bang, bang.
Sau khi Công tước Leon rời khỏi phòng ăn, khuôn mặt của Valletta nhăn lại với vẻ mệt mỏi trước âm thanh của mọi thứ va chạm ở đây và ở đó.
Carlon Delphine trán cũng nhíu lại.
“Tôi đã phải thức cả đêm trong những ngày qua, vì vậy tôi không thể ngủ được.”
“Ừm…”
Thiếu ngủ đã biến một người thành một thây ma sống đến mức nào?
Anh ngẩng đầu thở dài với vẻ hơi mệt mỏi.
Đang trằn trọc, Valletta giật mình vì chuyển động trong vòng tay, nhìn xuống.
Gwang?
Valletta cười nhạt. Nó mềm mại, ấm cúng và ấm áp.
“… Tôi có xứng đáng được nhận những điều này không?”
Sinh vật nhỏ bé đang ngủ với tiếng thở lớn, bề ngoài giống một con hổ trắng con.
Thật là thú vị khi nó có thể ngủ thoải mái trong vòng tay của một người mà nó mới gặp lần đầu.
“Đây có lẽ là con vật khá hung dữ, nếu cứ bất cẩn thế này liệu có ổn không?”
Đây là lý do tại sao nó lại lên tàu một cách ngu ngốc.
Valletta nheo mắt và dùng ngón trỏ gõ vào mũi con hổ trắng.