Sau khi tắm qua loa, Valletta thay quần áo và rời khỏi phòng.
Khi xuống cầu thang, cô thấy Carlon Delphine đang đi lên ở phía bên kia.
Carlon Delphine dừng lại và ngẩng đầu lên.
“Con dậy rồi à, Valletta.”
“Vâng.”
Điều đó như nhắc lại cho cô nhớ về những điều xấu hổ mà cô nói ngày hôm qua.
Cô đã nghĩ cái quái gì mà lại nói như vậy?
Valletta thở dài ngao ngán trước ký ức hiện về trong đầu. Cô cảm thấy mệt mỏi.
“Có thể do mình đã có một đêm ngon giấc, nhưng não vẫn hoạt động bình thường mà.”
Sắc mặt của Carlon Delphine không được tốt.
“Ngài ngủ không ngon?”
“…Có một chút, vì hôm qua có khách ghé thăm và bọn ta đã nói chuyện một lúc.”
“Vậy sao?”
“Ừm. Và Valletta, ta có chuyện muốn hỏi con.”
“Vâng.”
Valletta gật đầu với ý kiến của Carlon Delphine.
“Trước tiên cứ vừa dùng bữa vừa nói đi. Công tước Leon ở đây liệu có ổn không?”
“Vâng.”
Trước câu trả lời của Valletta, ông cười nhạt và xoay người. Bầu không khí thật kỳ lạ.
Không thể loại bỏ giả định rằng hôm qua có thể cô đã gặp Reinhardt, vì vậy khả năng cao là ông đã nghe được điều gì đó từ anh ta.
Valletta theo sau Carlon Delphine. Dáng đi của ông ấy không hề bị rối loạn. Thành thật mà nói thì cô thấy khá ngạc nhiên.
Làm thế nào mới có thể di chuyển hoàn hảo như nước chảy như vậy? Valletta cũng đã học những điều cơ bản, nhưng cô vẫn còn cứng nhắc. Cô hầu như không thể làm theo những chuyển động như vậy.
Khi cô đi theo ông vào phòng ăn, Công tước Leon đã ngồi sẵn trên bàn. Anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại một lúc rồi ném ánh mắt có chút không tập trung về phía cô.
Đôi đồng tử đen tuyền của anh từ từ chuyển động. Mái tóc đen xám và đôi mắt đen của anh thu hút sự chú ý theo nhiều cách.
“Chào.”
“Xin chào ngài.”
Sau khi đáp lại lời chào của anh bằng một giọng nhẹ nhàng, Valletta ngồi vào chỗ.
Carlon Delphine theo sau cô và ngồi vào chỗ, khẽ thở dài.
Trên bàn vẫn chưa có thức ăn.
“Hôm qua tên kia đã đến đây và nói chuyện với ta.”
“Vâng.”
Valletta gật đầu.
“Và ta nghĩ rằng mình đã nghe được lý do con muốn mở cửa hàng. Ta có thể nhận được lời giải thích không? ”
“A, tôi chưa nói với ngài sao?”
“Ừ, ta chưa được nghe.”
Valletta khẽ thở dài và gật đầu.
Lần trước họ chưa nói xong chuyện vì tâm trí cô không tập trung.
Carlon Delphine cười nhạt và nhìn Valletta. Ánh mắt thờ ơ của Công tước Leon đã ở một nơi khác.
“Tôi cần thứ gì đó có thể ngăn được Hoàng gia.”
“…”
Nghe những lời cô nói trước mặt khiến ông càng cảm thấy tồi tệ hơn. Carlon Delphine đã suy nghĩ về việc làm thế quái nào mà ông có thể truyền đạt rằng quan niệm như vậy là sai lầm.
“Tôi chắc rằng hồi đó tôi đã có một lối suy nghĩ bình thường. Bây giờ mọi thứ dường như chỉ là công cụ. Năng lực, con người, và thậm chí cả ngài… ”
Cô có lẽ không có ý định xấu. Như cô bé đã từng nói, cô chỉ coi mọi thứ như một công cụ. Cô không biết cách lợi dụng người khác. Làm thế nào để xin một ân huệ, làm thế nào để yêu cầu giúp đỡ.
Vì từ trước đến giờ không có người lớn ở bên giúp đỡ cô. Cô phải tự mình làm mọi thứ và tồn tại.
“Giả kim thuật là một công cụ khá tốt. Nó cũng sẽ kích động Hoàng gia và các quý tộc đang độc quyền về giả kim thuật. “
“…”
“Mọi người đều ích kỷ, vì vậy họ chắc chắn sẽ nhảy vào trong sự ngạc nhiên. Tôi sẽ cung cấp cho họ những gì họ cần, và họ sẽ lao ra phía trước vì tôi. ”
Thậm chí sau khi nghĩ lại, Valletta vẫn gật đầu tự hào. Cô cho rằng đó là một kế hoạch đột phá.
Cô sẽ lợi dụng họ, tương tự như những gì Hoàng đế đã làm.
“Tất nhiên, nếu ngài bị thương hoặc gặp sự cố, tôi sẽ sử dụng ma dược cao cấp để chữa lành cho ngài. Vì tôi không muốn ngài chết.”
“Valletta, điều gì sẽ xảy ra nếu… Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong những người đang giúp con bỗng mất mạng?”
Trước câu hỏi của Carlon Delphine, Valletta chớp mắt một cái. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó chết? Cô thực sự chưa nghĩ đến chuyện này…
“Đó chẳng phải là điều không thể tránh khỏi nếu mình muốn sống sót sao?”
Thế giới này không phải như vậy sao? Để sống sót, cô phải dẫm đạp lên người khác. Cô cần phải mạnh mẽ hơn những người khác. Đó là lý do tại sao Valletta đã bị dẫm đạp lên suốt thời gian qua.
Nếu vì những lợi ích phù hợp, việc lợi dụng lẫn nhau là điều tự nhiên. Cũng giống như trong tất cả các mối quan hệ kinh doanh vậy.
“Tôi chưa nghĩ xa đến vậy nên không biết nữa. Tất nhiên, tôi không muốn mọi người chết. Có ma dược bên cạnh chẳng lẽ lại không giúp được gì?”
“Vậy hãy thử nghĩ xem.”
Công tước Leon đang im lặng lắng nghe chợt lên tiếng. Carlon Delphine suy nghĩ và chớp mắt trước câu trả lời đơn giản.
Valletta từ từ quay đầu hướng về phía Công tước Leon.
“… Nhưng đó không phải là điều không thể tránh khỏi sao? Chúng ta lợi dụng nhau chính vì lòng tham của nhau.”
“Nếu nhóc là người thân của người đã khuất thì sao?”
Valletta không nói nên lời trước câu hỏi của Công tước Leon. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô là người thân của người đã khuất? Ngài ấy muốn cô nhìn dưới góc độ của một thành viên trong gia đình của một người đã chết?
Cô muốn cũng muốn thử đặt mình trong hoàn cảnh ấy, nhưng không có ai để thay thế. Người thân duy nhất của cô là Bá tước Delight, và thành thật mà nói, cô rất vui vì ông ta đã chết.
“Còn ở kiếp trước thì sao?”
Cô không thể nhớ ra gia đình ở kiếp trước của mình. Những gì cô nhớ được cũng rất mơ hồ. Đã hai mươi năm trôi qua nên không nhớ được cũng là điều hiển nhiên.
“… Nếu tôi vẫn cho rằng đó là điều không thể tránh khỏi thì còn lâu mới có câu trả lời đúng, phải không?”
“…”
Bị Valletta hỏi khó, Công tước Leon không nói gì. Anh dường như hiểu được sự thất vọng của Carlon Delphine khi nghe ông phàn nàn đêm qua.
Cô là một đứa trẻ thông minh và nhanh nhạy, nên không phải cô không thể hiểu những gì anh đang cố gắng nói.
Công tước Leon với bộ dạng mệt mỏi, từ từ nghiêng người sang một bên, cau mày và đứng thẳng lưng.
Anh quay lại và nhìn Valletta, người đang ngồi cạnh anh ở chiếc bàn tròn.
“Nhóc không có thứ gì trân trọng à?”
“Có, nhưng tất cả đều đã chết. Chính xác mà nói, tôi buộc phải gϊếŧ chúng. Nếu tôi không làm, cha tôi sẽ loại bỏ chúng theo cách tàn nhẫn hơn.”
Anh có thể biết cô đã phải gϊếŧ bao nhiêu thứ qua lời nói điềm tĩnh của cô.
“Valletta… ngài ấy tốt bụng, nhưng lạnh lùng. Ngài ấy sẽ không chăm sóc tôi. Tôi chắc rằng nếu tôi chết, ngài ấy sẽ chỉ nghĩ rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Rõ ràng tôi ở ngay bên cạnh ngài ấy, nhưng thực ra lại cách rất xa.”
Công tước Leon chớp mắt và đẩy lùi dư ảnh trong ký ức của mình. Đó là cuộc trò chuyện gần đây giữa anh và Therion.
“Nhóc nghĩ gì khi nhìn thấy một người chết?”
“Đã lâu rồi nên không nhớ rõ. Nhưng những thứ mà tôi trân trọng sẽ không phải chết, vì tôi không có ý định nuôi dưỡng bất kì thứ gì nữa. ”
Cô đã quyết định không nuôi bất kỳ động vật, dã thú hay côn trùng nào nữa. Cô đã ngừng mở lòng với người khác.
Vì thế, thế giới đã trở nên ảm đạm hơn một chút, nhưng cũng bớt khó khăn hơn. Cô sẽ giúp họ nếu cần thiết, nhưng cô không có ý định xoa đầu họ một cách trìu mến.
Người ta phải luôn đề phòng tình cảm vì đó là thứ sẽ lôi kéo ta mà ta không thể nhận ra.
“Trước đây thì sao?”
“Tôi đã nghĩ rằng tôi không nên mở lòng với họ.”
Sau cuộc trò chuyện của họ, Công tước Leon ngẩng đầu lên và nhìn Carlon Delphine.
Carlon Delphine chết lặng và vùi mặt vào lòng bàn tay.
Bất cứ thứ gì đã mục nát bên trong cần phải được cạo ra và lấp đầy bằng những thứ mới mẻ, nhưng sự thối rữa này dai dẳng đến mức ngay cả loại bỏ cũng không thể.
“… Bá tước Delight đã bắt con làm những việc quái quỷ gì vậy?”
Valletta nhún vai trước câu hỏi ngập ngừng của Carlon Delphine.
“Cũng không có gì lớn. Cha thích tôi phục tùng tuân theo mệnh lệnh của ông ấy, nhưng tôi thường cứu động vật vì một chút thương cảm. ”
“… Không thể nào.”
“Thuật giả kim chỉ nên được sử dụng khi cha tôi muốn. Nhưng tôi thường phá vỡ quy tắc và cái giá phải trả là… ”
Những lời của Valletta rất mơ hồ, nhưng Carlon Delphine có thể đoán được những gì cô ấy đã trải qua.
Carlon Delphine từ từ quay đầu lại. Bàn tay nắm chặt của ông đã trở nên trắng bệch.
“Nhưng tôi hiểu những gì hai người đang cố gắng nói.”
Valletta gật đầu. Cô hiểu những gì họ đang nói.
Tóm lại, họ không muốn mọi người phải bỏ mạng. Về cơ bản, mọi người luôn cự tuyệt cái chết. Tất nhiên, Valletta cũng không thích thú với điều đó.
Ở một mức độ nào đó cô hiểu được cảm giác này. Tuy nhiên, cảm giác này lại đến từ sự thô bạo, khiến cô khó hình dung cảm giác của người khác.
“Vì vậy, ý ngài là… Nếu ai đó chết, gia đình của họ sẽ cảm thấy tồi tệ, vì vậy hãy cố gắng tránh thương vong càng nhiều càng tốt, phải không?”
“…Gần như vậy.”
Sau một thời gian dài im lặng, Công tước Leon đã chấp nhận. Anh khoanh tay và nhắm mắt lại.
Cô hướng ánh nhìn về Carlon Delphine.
“Nếu ta hành động trước, Hoàng đế sẽ không dám mạnh tay. Không có vị vua nào vẫn có thể tiếp tục cai trị khi đã biến chính thần dân thành kẻ thù của mình.”
“Ta hiểu rồi. Con sẽ không thay đổi kế hoạch của mình? “
“Vâng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm an toàn lúc này, với tư cách là một người không chịu ảnh hưởng.”
Valletta dịu dàng thừa nhận.
Nếu cô định thay đổi ý định vì cảm giác tội lỗi hoặc vì chút đạo đức vụn vặt còn sót lại, thì ngay từ đầu cô đã không thực hiện kế hoạch này.
Trước đó vẫn còn nhiều việc cần phải làm.
“Ngoài ra, tôi tò mò-”
Vào lúc đó, Công tước Leon đứng dậy mà không nói một lời nào. Carlon Delphine và Valletta ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Ngài định đi đâu?”
“Ra ngoài. Dùng bữa đi rồi nói chuyện tiếp. ”
“… A, quay lại và quay lại…”
Công tước Leon nhảy ra khỏi ban công phòng ăn.
Tầng một được xây dựng ở một nơi có nền đất cao hơn một chút, vì vậy tầng hai, nơi phòng ăn còn cao hơn nữa… thật ngạc nhiên khi ngài ấy tự ý nhảy ra từ đó.
“Xin lỗi, bạn của ta là người đơn giản.”
“Không, có lẽ vì con người ngài ấy rất mạnh mẽ.”
Và Công tước Leon vừa biến mất trong nháy mắt đã xuất hiện trở lại trong vòng chưa đầy một giờ, trên tay còn ôm thứ gì đó.
Nó trông giống như một cục bông trắng tinh được cuộn lại. Anh sải bước đến và đặt quả cầu bông trong vòng tay của Valletta.
Gương mặt của Valletta lộ rõ
vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Valletta ngơ ngác nghiêng đầu, nghịch ngợm cái thứ đang vặn vẹo trong tay mình.
Gwang! Trước âm thanh nhỏ từ cục bông, cô vội vàng nới lỏng sức lực trong cánh tay và hạ tầm mắt xuống.
“…”
“Công tước, thứ này…”
“Quà.”
“À…”
Valletta mím môi.
Không, dù có nghĩ như thế nào thì tặng thứ này không phải hơi quá sao? Thứ màu trắng này là gì? Cún con?
Tuy nhiên, trên người con thú có một vài sọc. Từ mặt, xuống toàn bộ cơ thể và lên đến đuôi, các sọc đen được vẽ khắp nơi.
“… Tôi, thứ này…”
“Cứ nuôi đi.”