Chương 51

Khuôn mặt của Carlon Delphine cuối cùng nhăn lại với vẻ suy sụp.

Bá tước Delight nằm dưới sự bảo hộ của Hoàng thất. Ông không thể liều lĩnh đυ.ng đến vì Bá tước luôn có binh lính riêng đi cạnh ở những nơi ông không thể nhìn thấy.

Ngay cả ông cũng không thể xác định vị trí của họ. Vậy nên cô bé gần như không bao giờ ra ngoài một mình.

Valletta chỉ nhún vai với nụ cười trên môi.

“Thực sự tôi không thích Reinhardt cho lắm. Nhưng tôi lại chưa từng đẩy anh ta ra. Tất nhiên tôi cũng chưa từng ôm anh ta. Và đó là cách mọi thứ tiếp diễn đến tận bây giờ.”

Carlon Delphine nín thở khi nhìn Valletta nhỏ giọng nói.

“Ngay cả khi chúng tôi biết rằng bản thân chỉ là sợi dây thừng mục nát, nhưng vẫn còn những điều chúng tôi không thể không làm. Có vẻ rắc rối hơn tôi nghĩ nhiều. Chuyện này có thể được giải quyết trước khi tôi chết không?”

Cô không biết liệu anh ta có tiếp tục săn lùng cô trong suốt quãng đời còn lại hay không.

Mục tiêu của cô là sống một cuộc sống bình thường, nhưng vì một số lý do, càng cố gắng sống cuộc sống như vậy thì cô càng cách xa khỏi mong ước đó.

Đôi mắt của Valletta dõi theo ngọn đuốc không ngừng le lói qua cửa sổ.

“Tôi chắc rằng hồi đó suy nghĩ của mình rất bình thường. Giờ mọi thứ dường như chỉ là công cụ. Năng lực, con người, và cả ngài…”

Valletta lẩm bẩm gì đó rồi bật ra tiếng cười sảng khoái.

“Có chút thê lương nhỉ.”

Cô ấy biết rằng mọi thứ bây giờ đã khác trước rất nhiều. Cảm giác của cô khác so với khi sống ở kiếp trước và cả khi cô còn nhỏ. Ký ức của cô vẫn còn rõ ràng.

“Nếu mình muốn thay đổi ngay lúc này thì liệu có được không?”

Có vẻ như cô ấy hơi mệt vì đột nhiên bị lẫn lộn trong đám đông.

Hoàng đế và Gillian liên tục nói ra những lời hoa mỹ, và Thái tử đã buộc họ vào một bầu không khí kỳ lạ.

“Đêm nay mình muốn ngủ thật ngon.”

Valletta cau mày khi ma thuật của Reinhardt đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô. Cô chắc hẳn đã thay đổi ý định.

Khoảng thời gian này cô thường nghĩ về anh. Có lẽ là vì tác dụng của ma thuật của anh rất tuyệt vời. Valletta thở dài thườn thượt.

Carlon Delphine dựa lưng vào xe ngựa và im lặng một lúc, và cỗ xe được bảo dưỡng tốt lặng lẽ lao về phía trước.

***

“Tôi nhớ mình đã nói với người rằng người có thể triệu hoán tôi bằng cách gọi tên tôi rồi mà.”

Reinhardt đột ngột xuất hiện trên nóc xe ngựa, khoanh tay với vẻ mặt lo lắng.

Ánh trăng đổ xuống mái tóc bạch kim của anh. Đôi mắt đỏ của anh từ từ chớp chớp.

Reinhardt khẽ thở dài, vô tình nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Không khó để nắm bắt tình hình và hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra tại Hoàng cung.”

Hoàng đế rắc rối hơn nhiều so với dự đoán. Và nhà giả kim bên cạnh ông ta cũng vậy.

Thậm chí trong Ma tháp còn có nhiều kẻ địch hơn anh nghĩ.

Reinhardt cũng nhận ra rằng sức mạnh của mình không ổn định như mong đợi. Thật may khi anh không cố gắng bắt cô lại khi cô bỏ trốn.

Nếu anh cố bắt cô lại, có lẽ anh đã mất mọi thứ. Reinhardt thở dài.

“Nếu hắn không xin lỗi đàng hoàng thì mình sẽ tuyên chiến.”

Có vẻ như Hoàng đế có con át chủ bài nào đó.

Xe ngựa đã đến dinh thự của Công tước Delphine.

Reinhardt tiến lại gần Valletta đang kiệt sức, loạng choạng và dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào cổ cô.

Một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện và nhập vào cơ thể cô.

“…Này!”

Reinhardt ôm cô vào lòng để đỡ cô khi cô gục xuống vì bất tỉnh, và mỉm cười với Carlon Delphine.

“Chắc có lẽ ngày hôm nay có chút mới lạ nên cô ấy rất mệt. Cô ấy tuy là một chủ nhân không trung thực, nhưng ta vẫn nên cho cô ấy một giấc ngủ ngon. Nô ɭệ luôn tồn tại vì sự thoải mái của chủ nhân.”

Reinhardt trả lời như vậy, chợt biến mất rồi sau đó xuất hiện trở lại trước mặt Carlon Delphine. Anh đứng cạnh Carlon Delphine, khuôn mặt của hiệp sĩ cứng lại và rút kiếm ra.

Carlon Delphine nhẹ đưa tay ra để ngăn cản hiệp sĩ. Reinhardt nắm cổ Carlon Delphine.

“Vậy… ông đã nói gì khiến Chủ nhân của ta gục ngã với vẻ mệt mỏi như vậy?”

“Không có gì. Ta chỉ nói con bé đừng nghi ngờ những gì ta đang cung cấp cho nó.”

“…Là sao?”

Reinhardt bỏ tay ra và hỏi với vẻ mặt kỳ lạ. Carlon Delphine nghẹt thở trước vẻ mặt hoang mang rõ ràng của anh ta. Bầu không khí sắc lạnh biến mất ngay lập tức.

“Là trách nhiệm hay là điều gì đó của một quý tộc có danh tiếng? Ta không biết đó là thứ tình cảm ngốc nghếch gì, nhưng đừng hối hận và hãy cứ đón nhận những gì ông có thể nhận được. ”

“Ý ngươi là gì?”

“Đúng theo nghĩa đen, ta muốn nói rằng ông hãy ngưng giả vờ tử tế và thành thật đi. Hãy thành thật, rằng ông muốn chúng. Những khả năng của Chủ nhân mà ông không có. ”

Carlon Delphine đối mặt với Reinhardt và lấy lòng bàn tay xoa mặt. Anh cảm thấy mình cứ gặp phải những tình huống song song với đứa trẻ này và đứa trẻ kia.

“Cũng như viên đá giả kim mà ta đã tặng ông lần trước, ông còn có thể nhận được từ Chủ nhân rất nhiều thứ. Dù là ma dược cao cấp hay ma dược thượng cấp, chúng cũng không đáng bao nhiêu sao?”

“Đừng nói về chuyện này nữa. Ta chỉ đang nêu ra quan điểm của mình thôi.”

Reinhardt nhún vai. Hừ, đây không phải là điều anh bận tâm. Lý do anh xuất hiện rất đơn giản. Bởi vì thứ gì đó đã cảnh báo anh.

“Hoàng đế đang nhắm đến Chủ nhân, phải không?”

“Ừm, ta không nghĩ ông ta sẽ từ bỏ đâu.”

“Lão già đó sẽ không bỏ cuộc. Và đối với tên tham lam như lão, Ma tháp là hòn đá cản đường.”

Reinhardt ngẩng đầu lên và nhìn lên trăng tròn trên bầu trời. Trăng tròn khiến anh cảm thấy thật sảng khoái.

Anh thở dài và khẽ mỉm cười.

“Này, ngươi vừa đi đâu mà lại có mùi máu tanh thế này?”

Reinhardt cười thật tươi trước những lời của Carlon Delphine.

“…Chiến trường?”

“Bây giờ Đế quốc làm gì xảy ra cuộc chiến nào.”

Khi kiểm tra kỹ hơn, trên áo choàng của anh có những vết sẫm màu. Có mùi máu tanh nồng nặc, có lẽ đó là những vết máu.

“Ngày mai cả thế giới sẽ biết thôi. Nhớ bảo vệ Chủ nhân đấy. Và tốt hơn là ông nên lên kế hoạch dần đi.”

“Bọn ta vẫn chưa sẵn sàng.”

Lông mày của Reinhardt nhíu lại khi anh nhìn Carlon Delphine. Bây giờ anh dường như đã hiểu một chút tại sao người đàn ông này, người có niềm tin sâu sắc và giữ chặt mọi thứ như vậy, lại cứ tiếp tục chạy vòng quanh cô.

“Ông không hiểu.”

Ông không hiểu rõ Valletta Delight. Đôi mắt của Reinhardt nheo lại.

“Chủ nhân cần một người sẵn sàng dùng thân mình che chắn cho cô ấy.”

“…Gì?”

“Chẳng phải Chủ nhân nói sẽ mở cửa hàng bán ma dược sao? Cô ấy thậm chí còn không có sự kiên nhẫn của một vị thánh thần, vậy ông nghĩ xem tại sao cô ấy lại muốn làm vậy? Cô ấy muốn lợi dụng dân thường làm lá chắn cho mình.”

Carlon Delphine mở to mắt trước lời nói của Reinhardt. Reinhardt vỗ nhẹ vào vai Carlon Delphine vài lần rồi giữ chặt.

“Chuyện đó nghĩa là sao?”

“Ai lại không bảo vệ Chủ nhân vì cô ấy đã bán thứ có thể cứu mạng họ với giá rẻ trong khi đó là thứ Hoàng gia và các quý tộc đang độc quyền?”

“Ý ngươi chẳng phải là…”

“Ngài Công tước này.”

Reinhardt đưa tay ra và chạm vào má Carlon Delphine. Những ngón tay lạnh lùng lướt qua má ông không chút chân thành.

“Nếu ông cứ cố ép bọn ta vào cái hộp vuông vắn hoàn hảo của ông, ông sẽ làm hỏng cả hai mặt mà thôi. Ông cũng không cần tự hủy hoại sự tỉnh táo của chính mình.”

Reinhardt quay lưng lại với ánh trăng và đôi mắt cong lên đầy trìu mến. Khi đôi mắt đỏ của anh cong lên thành hình trăng khuyết, Carlon Delphine không cảm thấy có bất kỳ địch ý nào.

Anh cúi xuống và đặt môi mình gần tai Carlon Delphine.

“Nếu không thể tự xử lí được thì cứ bỏ đi. Và thoải mái làm lợi dụng cô ấy đi.”

Giọng nói ngọt ngào của thiên thần thì thầm đầy quyến rũ. Carlon Delphine cắn môi và nhíu mày.

Trong một khoảnh khắc, ông có cảm giác như mình đang bị dính một loại ma thuật điều khiển tâm trí nào đó.

“Bị mọi người bỏ rơi và ruồng bỏ … và cuối cùng, ta là người duy nhất cô ấy có thể dựa vào. Đây là viễn cảnh mà ta đang hy vọng. ”

Reinhardt nhích người ra xa một chút và cười rạng rỡ. Giọng nói râm ran bên tai Carlon Delphine nhỏ dần đi, nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy hơi choáng váng.

“Chỉ cần tưởng tượng cảnh Valletta run rẩy không biết đi đâu và cuối cùng ngã vào vòng tay của ta cũng đã rất kí©h thí©ɧ.”

“… Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Làm như vậy sẽ tốt cho một đứa trẻ bị tổn thương và suy sụp à?! ”

Reinhardt lùi lại hai hoặc ba bước và dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào cằm mình hai lần. Sau đó anh phá lên cười.

“Vậy nếu cô ấy có sụp đổ thì sao? Ta thích Chủ nhân tuyệt vọng lắm.”

“…Gì cơ?”

“Thật tuyệt biết bao nếu cô ấy không thể làm gì và chỉ biết dựa vào ta. Khi ta chăm chút thuần hóa cô ấy để phản ứng lại mọi động chạm của ta… và chỉ ăn những gì ta đưa mà không nghi ngờ gì.”

Carlon Delphine thật lòng muốn ngất. Chuyện này chẳng phải còn rắc rối hơn nhiều so với những gì ông suy đoán ban đầu sao?

Không chỉ rắc rối đến mức khó giải quyết mà còn rất lệch lạc.

Reinhardt nhún vai, quay lại và thở dài.

“Thực ra, là ta đã đẩy cô ấy ra khỏi vách đá và cứu cô ấy thoát khỏi tuyệt vọng, vì vậy sẽ tốt biết bao nếu trong đầu cô ấy chỉ có ta.”

“Ngươi thật sự mong con bé thành ra bộ dạng như vậy?”

“Không tệ. Có những người đang tìm kiếm cô ấy bên ngoài, và bất cứ nơi nào cô ấy đi, sau cùng, cô ấy đều sẽ bị đối xử như vật nuôi. Nếu là thế thì cứ nhốt cô ấy lại và chăm sóc cho cô ấy thì có tệ lắm không?”

“Ngươi… đã bao giờ ngươi nhìn thấy đứa trẻ đó mỉm cười chân thành chưa?”

Reinhardt hơi mở to mắt trước lời nói của Carlon Delphine. Anh nghiêng đầu và khoanh tay.

Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô ấy đã bao giờ cười chân thành chưa?

“Cô ấy đã bao giờ cười chưa?”

Dường như đã có một lần trong quá khứ khi họ còn nhỏ, nhưng anh không thể nhớ được nữa. Nó có màu sắc như thế nào và tại sao nó lại xảy ra, anh không thể nhớ được.

“Dù sao thì, cứ lợi dụng Chủ nhân như ông muốn và vứt bỏ cô ấy nếu ông không cần nữa.”

“Ngươi đúng là tên tàn nhẫn.”

“Nếu không tàn nhẫn thì sẽ không có được gì.”

Trước câu trả lời của Reinhardt với đôi mắt mở to, Carlon Delphine xoa trán.

Thay vì trả lời, ông quay người lại. Ngày hôm nay vì nhiều lý do mà thật mệt mỏi.

“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại tìm ra lý do như vậy.”

Ông đã hoài nghi từ lúc cô nói muốn bán ma dược, nhưng ông không biết rằng cô lại có kế sách như vậy.

Ông không biết mình nên khóc hay nên cười.

Một vòng tròn ma thuật xuất hiện và biến mất dưới tay Reinhardt, người đang nhìn Bá tước Delphine rời đi.

Ngay sau đó, anh hoàn toàn biến mất trong không trung.