“Xin phép được làm phiền hai vị một chút.”
Đúng lúc ấy, Roman bước vào, đặt trà và nước trái cây xuống rồi rời đi. Thay vì trả lời, Valletta ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Carlon Delphine.
“Có điều gì đó sẽ thay đổi tùy theo câu trả lời của tôi?”
“Có lẽ vậy.”
“Tên đáng ghét đó nghĩ rằng tôi là người duy nhất hiểu hắn ta.”
Valletta cúi đầu, nhìn tách trà đang bốc hơi rồi lại mở miệng.
“Và hắn đang đợi tôi gọi tên hắn.”
“…Gì?”
Có chút thay đổi trên vẻ mặt của Carlon Delphine. Đôi lông mày khẽ hướng lên của ông tỏ rõ vẻ khó hiểu.
Valletta nhún vai.
“Ít nhất hắn đã biết tôi đang ở đây. Có lẽ hắn đang nghĩ cách để xuất hiện trước mặt tôi một cách hoành tráng.”
“Cứ như cô đã biết trước rằng mình sẽ bị hắn bắt lại vậy.”
Valletta không nói gì trước lời nhận xét đanh thép của Carlon Delphine.
Lý do Reinhardt để cô tự do là vì anh đã quyết định sẽ không bắt cô về trong một thời gian. Tất nhiên lần này cô sẽ đánh vào đầu Reinhardt một cái, nhưng sự đấu tranh của cô sẽ kết thúc vào lúc đó.
Thời điểm anh phát hiện ra cô chạy trốn, nếu anh muốn, anh có thể ngay lập tức đuổi theo cô.
Nhưng anh đã không làm như vậy. Và cho đến bây giờ, anh vẫn chưa đi tìm cô, điều đó có nghĩa là anh đã quyết định theo dõi thêm một thời gian.
‘Có phải vì hối hận không?’
Hay lại là để giải trí?
“Hoặc có thể tôi sẽ tự mình quay về bên hắn.” Valletta cuối cùng cũng đáp lại.
“Sao lại như vậy?”
“Hắn là tấm khiên cuối cùng tôi có. Và chắc chắn hắn cũng biết điều này.”
“Nếu hắn là tấm khiên cuối cùng của cô, vậy hắn sẽ che chắn cho cô khỏi ai?”
Valletta chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Carlon Delphine chăm chú nhìn vào đôi mắt đã chết của cô. Ông thường bị cho là vô cảm, vậy mà cô gái trước mặt lại giống như sa mạc bị hạn hán tàn phá.
“Hoàng cung. Hoặc có thể là một cái l*иg giam mới.”
Như có thể cảm nhận được sự vô cảm trong đôi mắt của cô, giọng nói lãnh đạm vang lên.
Carlon Delphine nhận ra đứa trẻ trước mặt ông cũng như Chủ nhân Ma tháp mà ông chưa từng gặp.
“Bá tước Delight là một kẻ độc ác.”
Trước mặt người khác, chắc hẳn ông ta vẫn giống những bậc cha mẹ tốt. Tuy nhiên đối với Carlon Delphine, Delight chẳng qua chỉ là một kẻ thấp hèn, đối xử với con mình không khác gì con ngỗng đẻ trứng vàng.
Đó là lý do ông đã cố gắng liên lạc với cô, nhưng sự bảo vệ của Bá tước thật đáng ngạc nhiên.
Bá tước Delight tuy tham lam và độc ác, nhưng ông ta không ngốc. Ông ta sẽ không đánh mất cơ hội của mình vì lòng tham nhất thời.
“Ta đã chứng kiến năng lực của tiểu thư Valletta rất nhiều lần.”
“Bởi vì tôi đã từng diễn xiếc như tên hề trong Hoàng cung vài lần.”
Valletta nhẹ nhàng đáp lại, như thể nó không có gì đặc biệt.
“Nếu đã giải quyết xong những lo lắng về mối nguy hiểm mà tôi mang theo thì chúng ta hãy ngừng nói về chuyện này đi. Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này.”
Carlon Delphine im lặng trong giây lát.
Ông nhìn cô, suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu. Cử chỉ này nghĩa là cô có thể nói ra điều mình muốn, và Valletta mở miệng không chút do dự.
“Tôi muốn hai thứ từ Hiệp hội không chính thức.”
Cô mở miệng, nhớ lại những điều kiện mà mình đã nghĩ tới.
“Thứ nhất, bây giờ tôi không có nơi để ở. Tôi cần một không gian an toàn mà Hoàng cung không để đυ.ng đến một thời gian.”
Cô liếc nhìn biểu hiện của Carlon Delphine và lại mở miệng. Người đàn ông thận trọng dường như không có ý định nói gì cho đến khi ông ấy nghe xong mọi mong muốn.
“Thứ hai…”
Cô thở dài và ấn mũi vì mệt mỏi.
“Tôi muốn mở một hiệu thuốc hoặc một cửa hiệu nào đó tương tự để bán ma dược. Vấn đề là, ngài biết đấy, tôi thường bị nhốt nên tôi không biết nhiều lắm về thế giới này.”
Thông tin mà cô nghe được và khi cô ra ngoài đều do Bá tước Delight xử lý.
Thành thật mà nói, cô không biết mình sẽ cần bao nhiêu tiền để mua một quả táo, giá của một lọ thuốc là bao nhiêu, hay có bao nhiêu người cần thuốc.
Vào thời điểm đó, rất khó để xác định chính xác giá trị của những món trang sức mà cô mang theo vì chúng được quy ra tiền mặt với giá rẻ.
Tất cả những gì cô chắc chắn là cô đã kết thân với một người rất hữu dụng. Cô không có gì cả, vì vậy cô sẽ sử dụng năng lực của mình.
“Vậy nên, nếu ngài không phiền, tôi muốn ngài giới thiệu một người có thể tư vấn cho tôi về những vấn đề này.”
“Hừm…”
“Tất nhiên, tôi cũng không yêu cầu ngài phải thực hiện miễn phí cả hai điều. Tôi cũng sẽ trả tiền cho người làm cố vấn cho tôi. Đống này là tất cả những gì tôi có.”
Valletta vừa nói vừa lấy ra một số món trang sức khá đắt tiền mang đi từ phòng Bầu trời.
Cô trút mọi thứ đã lấy từ phòng Reinhardt.
Cô đã chuyển một trong số vài món thành tiền vàng, và nghĩ rằng số tiền đó sẽ đủ sống trong một thời gian.
Carlon Delphine nhìn những món trang sức hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Valletta.
Valletta coi đó như một dấu hiệu cho thấy cô có thể tiếp tục.
“Tất nhiên, tôi biết những món đồ này đối với ngài cũng không có giá trị gì nhiều, Công tước.”
“Nếu cô biết, tại sao lại đưa những thứ này cho ta?”
“Một gợi ý khác. Tôi thực sự không biết giá trị của những lọ ma dược, nhưng tôi biết ma dược cao cấp có giá trị rất lớn.”
Carlon Delphine khoanh tay lắng nghe Valletta với vẻ mặt che giấu suy nghĩ của mình.
“Nếu có yêu cầu về số lượng, tôi có thể làm theo số lượng ngài yêu cầu hàng tuần hoặc hàng tháng.”
“Giá trị của một lọ ma dược cao cấp chắc chắn rất cao. Hầu hết các nhà giả kim không dám tạo ra dù chỉ một lọ, vì khi họ buộc vòng tròn ma thuật trong mắt điều chế ma dược cao cấp, họ thường sẽ bị ốm.”
Valletta gật đầu trước lời nói của Carlon Delphine.
Cô biết chuyện này. Bá tước Delight đã nhiệt tình học về giả kim thuật và bắt Valletta nghiên cứu về ‘Giả kim thuật’.
“Tiểu thư Valletta không nghĩ rằng ta sẽ nhốt tiểu thư lại và buộc cô phải điều chế ma dược sao?”
“Ngài Công tước?”
“Ta cũng là con người. Ta cũng có thể là người tham lam mà, phải không?”
“Đó là điều ngài muốn? Tôi không nghĩ vậy.”
Ngay cả khi chuyện đó là đúng, cô chỉ cần gọi Jin rồi chạy đi. Đồng tử của Carlon Delphine giãn ra trước giọng nói khô khốc của Valletta và từ từ trở lại bình thường.
“Từ khi nào mà hai chúng ta lại tạo dựng được niềm tin như thế này? Vậy ta bàn điều kiện nhé? 100 lọ ma dược cao cấp trong một tháng? Tất nhiên, bên ta sẽ cung cấp tài nguyên.”
Valletta cau mày.
Valletta im lặng suy nghĩ. Carlon Delphine cũng không nói gì.
Thực ra, chỉ cần cô yêu cầu giúp đỡ, ông sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Valletta Delight nhận thức rõ hoàn cảnh của mình, và Carlon Delphine cảm thấy thương hại cho cô. Ông cũng muốn nhân cơ hội này chiêu mộ một nhà giả kim xuất sắc vào Hiệp hội Nhà giả kim.
Tuy nhiên, ông không hài lòng với cách cô định giá và bán mình như một món hàng. Vì vậy, ông bắt đầu gắt gỏng, không giống như Carlon Delphine bình thường.
‘Tiền đặt cược là 100 lọ ma dược.’
Có nghĩa là 3 lọ một ngày. Thực ra, điều chế 10 lọ ma dược cao cấp trong một ngày đối với cô không phải là không thể.
Cô không biết giá trị của 100 lọ ma dược cao cấp, và việc điều chế tuy hơi mệt mỏi, nhưng không quá khó đối với Valletta.
Tuy nhiên, ngay cả Valletta, người không am hiểu nhiều lắm, cũng cho rằng con số 100 là hơi quá.
“Tôi xin lỗi, 100 là quá nhiều.”
Đó là một điều kiện mà ngay từ đầu ông đã biết là không thể, vì vậy Carlon Delphine khoanh tay và gật đầu.
‘Lần đầu tiên mình nhìn thấy cô nhóc là khi cô ấy bảy tuổi.’
Cô nhóc bước ra với khuôn mặt vô cảm và thể hiện khả năng của mình trước lời kể của Bá tước Delight như một con khỉ trong rạp xiếc.
Có lẽ đó là lý do tại sao đối với ông, cô vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng đứa trẻ này không biết dựa dẫm vào ai.
Khoảnh khắc Carlon Delphine định nói ‘Ta hiểu’, Valletta lại mở miệng.
“Tuy nhiên, tôi có thể điều chế 2 lọ một ngày và lên đến 60 lọ một tháng. Nếu ổn thì ta có thể làm theo số lượng này.”
“…60?”
“Vâng, tôi nghĩ như vậy là đã đủ để bù cho lòng tốt của ngài.”
60 lọ một tháng? Không những vừa đủ mà còn là một số lượng quá nhiều.
Cô nhóc trước mặt dường như không nhận ra mình tài giỏi đến mức nào.
‘Cô bé thực sự không biết gì cả.’
Carlon Delphine nhận ra điều này, tâm trạng không được tốt.
Ông không thích những điều bất công, đặc biệt là những điều vô nhân đạo hướng đến những người yếu thế.
Tuy nhiên, càng trò chuyện, bá tước Delight càng lộ ra nhiều hành động phi nhân tính trước mắt. Bá tước Delight đã che mắt và tai cô để cô không biết giá trị của mình. Cô không nhận ra giá trị của chính mình.