Chương 3

”Phải tránh xa cậu ta ngay, nhưng…”

Valletta bối rối trước vẻ mặt bồn chồn của cậu ta. Tất nhiên cô không tự mình tránh xa cậu ấy, mà cậu ấy bị mang đi bởi người hầu.

Mặc dù là một nô ɭệ nhưng Reinhardt được xếp cho ở phòng bên cạnh.

Đó là lệnh của Bá tước Delight. Ông ta ra lệnh rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Valletta, cho dù đang ở bất cứ đâu, hay vào bất cứ lúc nào, Reinhardt phải hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cô.

”Mình thấy là cậu ta sẽ chết trước khi kịp bảo vệ mình mất.”

Một người hầu đã băng bó vết thương cho Reinhardt, nhưng trông không được ổn lắm.

Mặc dù Valletta không biết gì về y học, hay cô có thể nói rằng cô gái này không hề có kiến

thức về y học.

Cốc. Cốc.

Cô quay lại nhìn khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bước vào là một người hầu được băng bó hờ hững.

Cô ấy mang theo nước lạnh và khăn, có lẽ vì Reinhardt đang bị sốt cao.

“Đừng làm nữa. Mau gọi bác sĩ đi. Nếu cô không làm theo thì cậu ấy sẽ chết đấy.”

“Thưa tiểu thư, tôi nghĩ người không biết gì về chuyện này… Đối với một nô ɭệ, gọi bác sĩ là một điều xa xỉ. Cậu ta sống cũng dai lắm, cho dù bị bỏ mặc một mình thì vẫn sẽ sống sót thôi.”

Đều là con người như nhau, nhưng tại sao họ lại có quan niệm hạn hẹp như vậy chỉ vì sự khác biệt?

Valletta cau mày trước sự ngụy biện mà người hầu bày ra. Ý cô ấy là tình trạng của cậu ấy không thể chữa khỏi và cứ để mặc cậu ấy như vậy.

“Cô nghĩ ta đang hỏi ý kiến của cô sao?”

“Vâng…?”

“Nếu ta cứ để mặc cậu ấy như thế này, cậu ấy sẽ chết. Vì vậy, mau gọi bác sĩ đi.”

Valletta lên tiếng, và đôi mắt của người hầu mở to.

“Ta ra lệnh cho cô. Hay cô muốn ta nói với cha rằng cô không nghe theo lời ta?”

“Không ạ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay lập tức.”

“Gọi bác sĩ đến càng sớm càng tốt. Ta sẽ trả bất cứ giá nào ông ta đưa ra.”

“Vâng ạ, tôi nhớ rồi.”

Người hầu cúi đầu bước vội ra khỏi phòng, để lại khăn và chậu nước trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

Nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của mình, Valletta gãi đầu và thở dài. Cô không quen với kiểu phân cấp này, và cô không thể tránh được.

Bá tước Delight rất nghiêm khắc, và vì bản thân Bá tước coi Valletta như một thứ gì đó “vô dụng”, nên một số người hầu của ông ta đôi khi hoàn toàn phớt lờ cô.

Người hầu sẽ không bao giờ dám hành động như vậy trước mặt Bá tước

Nên trong những trường hợp như vậy,khi nhắc đến tên bá tước, những người hầu cận thường im lặng và tuân theo.

Valletta thường ngày là người giữ mồm giữ miệng, ngay cả khi những người hầu đối xử với cô một cách vô lý. Lý do rất đơn giản. Ngay khi cô ấy cố gắng nói gì đó, lửa giận của Bá tước sẽ lan đến cô ấy.

Vì vậy sau lưng Bá tước, hầu hết những người hầu đều phớt lờ Valletta, nhưng thi thoảng cũng có những người hầu không dám làm thế. Đặc biệt là những người mới đến.

Chưa quá một hai ngày họ đã cố gắng dạy dỗ cô, như thể cô là một con người ngây thơ vì đang còn nhỏ, nhưng cô cảm thấy bị xúc phạm bởi việc người hầu so sánh Reinhardt với một nô ɭệ như thể anh ta không là gì cả.

”Và nếu mình để cậu ấy một mình chịu đựng như thế này…”

Valletta sợ hậu quả.

Reinhardt không dễ nổi giận. Anh ấy được miêu tả là luôn có nụ cười trên môi.

Khá thường xuyên, cô ngạc nhiên vì có cảm giác trái tim như quặn thắt khi miêu tả về cậu, mặc dù cậu chỉ tồn tại như một nhân vật trong tiểu thuyết.

Reinhardt là người sẽ tích tụ những điều tồi tệ mà mọi người đã làm với anh ta, từng thứ một trong tâm trí, và sau đó tất cả sẽ bùng nổ, theo cách tồi tệ nhất.

”…Có phải người ta từng nói một pháp sư khi chưa thức tỉnh sẽ rất yếu?\”

Người ta nói sức mạnh càng lớn thì thời gian thức tỉnh càng muộn.

Thường thì các pháp sư sẽ thức tỉnh ở độ tuổi thiếu niên. Tuy nhiên, Reinhardt thức tỉnh vào sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, khi Valletta đến tuổi trưởng thành.

Và vào ngày đó, anh sẽ trở thành chủ nhân của Ma tháp, gϊếŧ chết mọi sinh vật, kể cả những người hầu của gia tộc Delight.

”Bao gồm cả mình.”

Valletta thở dài.

Reinhardt thở một cách gấp gáp và nguy hiểm, trông như sắp tắt thở đến nơi.

Cô ngạc nhiên làm sao cậu có thể đứng dậy và quỳ xuống như lúc nãy.

Đương nhiên, cậu ấy sẽ không chết được nếu cô để mặc cậu như lời người hầu…

”Cứ chữa trị cho cậu ta rồi sau đó tránh khỏi cậu ta vậy.”

Valletta vắt chiếc khăn trong nước lạnh, và đặt nó lên trán Reinhardt.

Cậu rùng mình khi chiếc khăn lạnh chạm vào người.

“Tại sao…?”

Mi mắt trắng bạc của Reinhardt run lên trong không khí lạnh lẽo và từ từ mở ra.

Mí mắt cậu hé mở và đôi mắt hồng ngọc cũng xuất hiện. Đôi mắt cậu mờ đi.

“Tôi đã cho gọi bác sĩ rồi, vì vậy nghỉ ngơi đi. Và khi cậu khỏe hơn, tôi sẽ để cậu đi, nên hãy rời khỏi ngôi nhà này, được không?”

“Tại sao?”

Nhìn chằm chằm vào môi của cậu, lông mày của Valletta nhăn lại.

”Bởi vì cậu sẽ gϊếŧ tôi và tôi đang cố gắng tránh xa cậu trước khi điều đó xảy ra.”

Ít nhất thì cô sẽ yêu cầu có một nô ɭệ khác, chỉ cần không là Reinhardt. Tên điên này trong tương lai vẫn sẽ là một kẻ điên.

Lúc này cậu ta có vẻ đang thoải mái, nhưng tất cả những ai nhìn thấy anh ta cười và đưa ra ánh nhìn rùng rợn trước đó đều biết điều đó.

Có một câu nói cổ. “Đừng nuôi một con quỷ đầu đen.” (?)

Đó chính xác là câu nói dành cho Reinhardt. Anh ta sẽ mang đến tai họa khi trưởng thành. Anh ta thậm chí sẽ gϊếŧ chết cô.

”Tôi không cần cậu.”

Nếu Reinhardt trốn thoát cùng chuỗi hạt, bá tước Delight chắc chắn sẽ rất tức giận với chính Valletta. Tuy nhiên, cô thà chọn nhận hình phạt của ông ta còn hơn.

Cô thà bỏ đói bản thân trong một tuần hoặc treo ngược trên trần nhà còn hơn bị gϊếŧ bởi tên điên này trong tương lai.

“…Bất thường, tôi là con người mà…”

Reinhardt lầm bầm gì đó rồi nhắm mắt.

”Tôi không có bất cứ điểm gì đặc biệt như cậu.”

Trong khi đang suy nghĩ, Valletta lại nhúng chiếc khăn vào nước và đặt nó lên trán Reinhardt.

Phải mất một tiếng sau bác sĩ mới đến.

“Có vẻ như cậu ta đã bị thương do một thanh kiếm, nhưng may mắn là vết thương sạch hơn tôi mong đợi. Các vết rách hơi nghiêm trọng, nhưng tình trạng không tệ ”.

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy, người cho cậu nhóc uống thuốc ba lần một ngày sau bữa ăn và cho bột này lên vết thương. Nên thay băng mỗi ngày và đảm bảo không để cho nước dính vào vết thương cho đến khi vết thương lành hẳn.”

“Cảm ơn rất nhiều. Lần sau ta sẽ gọi ông đến. Ông có thể tính phí bao nhiêu tùy ý, và người hầu phòng sẽ trả bằng tiền trợ cấp cá nhân của ta.”

“Được, người có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào.”

Bác sĩ cúi đầu rời khỏi phòng.

Ông ấy đã cho Reinhardt uống một số loại thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, nên làn da của cậu chắc chắn đã tốt hơn trước.

”Khi cậu khỏe hơn, tôi sẽ đưa cậu một khoản tiền nhỏ để cậu rời khỏi đây.”

Hôm nay Valletta đã nói điều tương tự như vậy hàng chục lần với chính mình.

Reinhardt không phải nhân vật thường xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, nhưng sự hiện diện của anh rất lớn.

Mỗi lần xuất hiện, anh sẽ làm cho cả một ngôi làng biến mất, hoặc chiến đấu bằng một tay với nam chính đã đạt đến cảnh giới của một kiếm sư.

Điều đó luôn được mô tả theo những cách này.

Anh ta là một nhân vật tồi tệ đến nỗi khi ai đó cố gắng đối xử tốt với anh ta bằng cách cho anh ta sự tử tế với một nụ cười, thì thay vào đó anh ta sẽ chặt đầu họ mà không cần quan tâm đến thế giới có ra sao.

”Anh ta thật khác với lúc này.”

Nếu Valletta không biết tất cả những sự thật đó, cô chắc chắn đã rất nỗ lực mới thích được anh. Thực ra, ”Valletta nguyên tác” đã từng thích anh.

[“Người có yêu tôi không, Valletta?”

“Có, ta yêu chàng. Rein à, ta có thể đi bất cứ đâu cùng với chàng. Vì vậy… sau khi chàng trả thù ngôi nhà này xong, chúng ta hãy rời đi cùng nhau nhé. Ta sẽ giúp chàng.”

“Có thật không? Vậy tôi nên làm gì đây, tôi không hề yêu người.”

Người đàn ông thì thầm bằng một giọng nói ngọt ngào, vuốt ve má cô…]

Reinhardt trong tiểu thuyết đã dùng tình yêu của Valletta để gϊếŧ gia đình cô, và sau cùng gϊếŧ Valletta chỉ bằng một nụ cười.

Tất nhiên, có một lý do, nhưng…

Nhưng lý do gì khiến anh ta cũng gϊếŧ cả Valletta? Cô không thể nhớ nổi.

Valletta rùng mình khi nghĩ lại điều đó. Cô lắc đầu nguầy nguậy từ bên này sang bên kia.

”Mình phải thoát khỏi cậu ta.”

Cô gật đầu đầy quyết tâm.

Liếc nhìn Reinhardt, người đã chìm vào giấc ngủ say, Valletta chuồn ra khỏi phòng.